Lúc này cả nhà họ Lý đang vây quanh Lâm Trác Úy, luôn miệng nói anh là một con rể tốt. Cái gì mà con có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không? Vân Tịch, còn không nhanh đi pha cho chồng một tách trà đi. Lý Hữu Phúc trực tiếp nói: "Con rể nhà họ Lý sao có thể đi xe ba gác được? Ngày mai ba đổi xe khác cho con, chúng ta chuyển qua đi Mercedes-Benz!" Nói hơn nửa ngày... Cuối cùng đương nhiên là vì mảnh đất kia rồi! Bọn họ xoa xoa hai tay, cười ha hả hỏi Lâm Trác Úy: "Con rể, mảnh đất của Triệu Hổ thực sự đưa cho nhà họ Lý chúng ta sao?" Lâm Trác Úy nhẹ gật đầu. Mọi người càng vui mừng hơn. Trương Mẫn cười đến độ không khép được miệng: "Ha ha... Vẫn là con rể của mẹ có bản lĩnh, tự mình ra trận liền thành công vang dội." Lâm Trác Úy khinh bỉ nhìn bà ấy một cái, hiện tại anh trở thành con rể tốt rồi? Vừa rồi ai nói anh là nhà quê? Là một thằng nhãi nghèo khổ? Mấy người này nịnh nọt mãi đến tối, Lâm Trác Úy nói anh mệt mỏi bọn họ mới dừng lại. Lâm Trác Úy đi tắm rửa rồi trải đệm xuống mặt đất ngủ. Một lúc sau Lý Vân Tịch cũng vào phòng, nhìn Lâm Trác Úy đang nằm dưới đất. Ai có thể ngờ được... Anh quay người đưa lưng về phía cô, không muốn nhìn cô. Lý Vân Tịch thở dài một tiếng, đi tới nằm lên đệm. Sau khi tắt đèn cô mới lên tiếng: "Thật xin lỗi! Lâm Trác Úy, lần này là do tôi quá nhạy cảm, đã không tin tưởng anh." "..." Lâm Trác Úy không lên tiếng. "Nhưng tình yêu đều ích kỉ như vậy, anh nói xem nếu chuyện hôm nay xảy ra trên người tôi thì anh sẽ nghĩ thế nào? Có phải anh cũng sẽ tức giận như vậy không?" Lý Vân Tịch nói chuyện hợp tình hợp lý khiến người khác á khẩu không trả lời được. Thế nhưng... Lâm Trác Úy tự giễu cười một tiếng nói: "Giữa chúng ta có tình yêu sao? Cô yêu tôi sao?" "Chuyện này..." Lần này đến lượt Lý Vân Tịch không lên tiếng. "Cô không phải vì ghen vì yêu nên mới tức giận. Cô vì danh xưng con rể nhà họ Lý trên người tôi, sợ tôi làm người nhà họ Lý của cô mất mặt thôi." "..." Lý Vân Tịch vẫn không lên tiếng. Là tình yêu sao? Hay chỉ sợ mất mặt? Cô cũng không biết chính xác nữa! Nhịn một lúc, cuối cùng Lý Vân Tịch cũng nói: "Có khác nhau sao? Chúng ta đã kết hôn, dù nói thế nào thì tôi cũng là vợ anh! Điều này là sự thật không thể thay đổi được." "Có thể thay đổi được. Đương nhiên có thể. Cô cảm thấy hối hận khi kết hôn với tôi thì chúng ta có thể ly hôn." Lâm Trác Úy nói một câu khiến Lý Vân Tịch nghẹn lời. "Anh... anh thực sự muốn ly hôn sao? Anh cảm thấy chuyện này đáng để tự hào lắm sao? Đụng một cái liền treo câu ly hôn trên miệng." Lý Vân Tịch có chút tức giận với Lâm Trác Úy. "Phải..." Lâm Trác Úy thở dài, có chút buồn bã nói: "Không phải tôi hở chút là đòi ly hôn! Vân Tịch, cô cũng biết hai chúng ta kết hôn là để chữa bệnh cho cô. Tôi không muốn người khác nói cô vì cảm kích mà lấy thân báo đáp. Đó không phải là kết quả tôi mong muốn, cô hiểu không?" "..." Lý Vân Tịch bị anh nói phiền cả người, nổi giận: "Bây giờ anh nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì không? Tôi đã gả cho anh, con gái lớn nhà họ Lý không có khả năng ly hôn! Tôi là vợ anh, vấn đề này đã không thể thay đổi được rồi." "..." Lâm Trác Úy trầm mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]