“Bỏ đi! Em xem như đã nhìn thấu Lâm Trác Úy này rồi.”
Lý Cảnh Điềm chắp tay trước ngực với vẻ mặt khinh thường.
Lý Vân Tịch liếc nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.
“Em có nói sai sao? Cái tên đó đầu cơ trục lợi, kết quả không thể ôm người
đẹp. Bây giờ nhìn thấy có rất nhiều Trung y đến, anh ta sợ mình kém cỏi không
bằng người nên chắc chắn sẽ không đến.”
Một câu nói của Lý Cảnh Điềm khiến cho trong lòng Lý Vân Tịch cảm thấy khó
chịu.
Nhưng tiếp theo sau đó...
Cô ta lại rắc tiếp tục muối lên vết thương của chị mình: “Nhưng mà cũng phải
nói lại, đây đều là những người lớn tuổi đáng tin cậy, có trách nhiệm hơn.
Những lão già này chữa khỏi cho chị, chị... Chị... Chị phải gả thật đó!”
“Không gả thì có thể làm gì được? Việc này làm phô trương ra như vậy! Mặt
mũi của nhà họ Lý lẽ nào không cần nữa sao?” Lý Vân Tịch thở dài.
“Đây...”
“Trời ơi! Tại sao chị lại mắc phải căn bệnh này chứ.” Lý Cảnh Điềm cũng bất
lực, cảm thấy số mạng của chị cô ta thật khổ.
...
“Dì! Dì!”
Ở bên đây, Trương Luân đã kéo Trương Mẫn một cách quyết liệt, hết sức
khuyên: “Hôn nhân quan trọng, sao có thể xem như trò đùa? Dì như vậy là
đang định quyết định hạnh phúc cả đời của Vân Tịch đó!”
Trương Mẫn đứng ở đó, thở dài một tiếng: “Dì có cách gì đây? Hạnh phúc có
quan trọng hơn sinh mạng không? Nếu cháu chữa khỏi bệnh được cho Vân
Tịch thì cháu cũng có thể lấy nó!”
“Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652234/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.