Chẳng trách sau khi Lâm Trác Úy điều trị xong, sắc mặt của anh lúc đó lại trông
tệ như vậy?
Thảo nào sau đó nhìn thấy anh đang uống thuốc?
“Được rồi! Cô nói không sai, cảm kích không đồng nghĩa là lấy thân báo đáp.
Giúp cô tiếp tục sống, tôi cũng tận tình tận nghĩa rồi, tạm biệt!”
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Lâm Trác Úy đứng dậy định đi.
Lý Vân Tịch vội vã ở phía sau hét lên: “Nhưng anh đã lợi dụng tôi! Tôi làm sao
có thể gả đi nữa.”
Lâm Trác Úy đứng ngây người ở đó.
Anh quay đầu và có chút phẫn nộ nhìn Lý Vân Tịch: “Ý của cô cả đây là lúc đó
tôi không tự trọng, không nên cứu cô đúng không!”
Lý Vân Tịch thở dài trả lời: “Tôi không có ý đó!”
“Vậy ý cô là gì?”
“Lâm Trác Úy! Ngày mai tôi hy vọng anh có thể tham gia hoạt động Trung y.”
“Không có hứng thú!”
“Anh có ngốc hay không? Anh phải thắng, chuyện này làm lớn đến như vậy,
tôi... Tôi sẽ không nuốt lời đâu!” Lý Vân Tịch nói đến đây, gương mặt nhỏ nhắn
chút nữa là đỏ bừng đến cực độ.
“...”
Lâm Trác Úy không nói gì.
“Tôi nói thật đó, lần này có rất nhiều Trung y đến, họ cũng quả thực là có bản
lĩnh! Nhưng đều là những người già...”
“Cho nên? Bởi vì phải gả cho những người già, không còn sự lựa chọn tốt hơn
nên mới tìm tôi?” Lâm Trác Úy tự cười giễu.
“Lâm Trác Úy! Tôi Lý Vân Tịch nói được làm được, lần này tuyệt đối không nuốt
lời! Anh giúp tôi, tôi nợ anh ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-lam-cuu-em-di/1652233/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.