Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, chợt thấy sau lưng có người đang vỗ vai nàng. Quay đầu lại nhìn thì thấy Tử Đường Túc vẫy ống tay áo đứng ở trên trời đang nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái.
Một giây sau, Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy thấy hoa mắt.
Vách núi dựng đứng đã biến mất, trọng lực thần bí vẫn luôn áp chế nàng cũng đã biến mất.
Từng luồng gió nhẹ thổi bên tai, trước mắt tràn đầy ánh mặt trời tươi đẹp, nàng thoáng cái đã đến gần Bích Nguyệt Nhai.
"Thì ra còn có cách nhanh và tiện như vậy, ngươi không nói sớm."
Diệp Lăng Nguyệt nói có vẻ tức giận, hại nàng leo cả nửa ngày trời.
Thế nhưng Tử Đường Túc đang dùng công phu gì vậy, nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy.
"Quên mất." Tử Đường Túc nói một cách bất lực.
Vì lý do muốn áp chế yêu hồn yêu phách nên hắn đã thiết lập cấm chế thập trùng thiên trong Độc Cô Thiên.
Hắn và Tam Giới Ưng quanh năm sinh sống ở nơi này nên không có cảm giác gì, hắn quên mất Diệp Lăng Nguyệt vừa mới đến nên căn bản không thể nào thích ứng với trọng lực ở đây.
"Ngươi làm ơn lần sau đừng tùy tiện quên nữa, thiếu chút nữa đã bị ngươi giày vò đến chết." Diệp Lăng Nguyệt không kiềm chế được mà nới lỏng gân cốt, bất ngờ phát hiện rằng tuy trọng lực trong Độc Cô Thiên rất áp bức người, thế nhưng một loạt hành động lớn như vậy bên trong Độc Cô Thiên mà nguyên lực trong cơ thể nàng hình như còn tăng lên không ít.
Sau đầu chợt bị mổ mạnh.
Diệp Lăng Nguyệt quay lại nhìn thì giật mình hoảng sợ.
Phát hiện con chim ưng trước đó hại nàng rơi xuống vực đang đứng sau lưng nàng, rõ ràng con chim này bất mãn việc Diệp Lăng Nguyệt vô lễ với Tử Đường Túc.
"Cái con chim lớn này cũng là ngươi nuôi à?"
Diệp Lăng Nguyệt líu lưỡi, một người một chim, ngoài ra còn có Độc Cô Thiên ở thế ngoại, Tử Đường Túc này đúng là ngày càng thần bí.
May mà ngày tháng còn dài, về sau có cơ hội nàng có thể từ từ tra xét rõ ràng về Độc Cô Thiên và chuyện của Tử Đường Túc.
Xem thời gian thì đã giữa trưa, Diệp Lăng Nguyệt ra ngoài tìm người, kết quả chính mình suýt chút nữa đã mất tiêu luôn rồi.
Việc hiện giờ nàng lo lắng nhất chính là tiểu Đế Tân đã trở về hay chưa.
"Ta phải đi rồi. Đúng rồi, lần này có ngươi dẫn đường, vậy sau này ta cũng không thể lần nào cũng nhờ ngươi tới đưa đón được nhỉ? Còn nữa, tối qua ta đã gây ra những chuyện đó nên thời gian này việc ra vào Nội Môn đoán chừng sẽ không tiện lắm."
Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, những đệ tử đi kiểm tra đó cũng đã không thấy đâu nữa, chắc là không tra được kết quả gì nên đã rút lui rồi.
Nàng có biết đâu, vừa rồi Tử Đường Túc nổi giận phất tay áo một phát đã đánh bay chưởng giáo Vô Nhai, khiến lão già Vô Nhai sợ hãi tưởng tôn thượng thời gian này tâm trạng không tốt nên đã hạ lệnh trong vòng mười dặm xung quanh Độc Cô Thiên không cho phép bất kỳ đệ tử nào qua lại.
Việc này cũng gián tiếp tạo điều kiện thuận lợi để cho Diệp Lăng Nguyệt sau này tự do ra vào Độc Cô Thiên.
Tử Đường Túc không nói thêm lời nào, hắn mở tay ra, lòng bàn tay có thêm một cái lá ngô đồng màu tím.
Hắn chỉ phất một cái, chiếc lá ngô đồng đó liền rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt đang buồn bực không biết cái lá kia có tác dụng gì thì chiếc lá biến thành một luồng sáng tím, bóng dáng của nàng liền biến mất theo ánh sáng tím đó.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt biến mất, Tử Đường Túc lại đứng trên khe núi một lúc lâu, Tam Giới Ưng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn. Kẻ đã quen với tính khí của tôn thượng như nó đột nhiên phát hiện khóe miệng tôn thượng lại có chút ý cười.
Nó hầu như chưa bao giờ thấy tôn thượng cười, tất cả những việc này là vì cô gái nhỏ vô lễ kia ư?
Ánh sáng tím nhấp nháy, Diệp Lăng Nguyệt đã trở về đến Ngoại Môn.
Nàng như mới vừa tỉnh lại sau cơn mộng, nhìn lại trong tay thì chiếc lá ngô đồng màu tím kia vẫn hoàn hảo như ban đầu.
Xem ra, trong chiếc lá ngô đồng này hẳn là ẩn chứa một trận pháp dịch chuyển cỡ nhỏ, chỉ cần dùng thần thức khởi động là được.
Có chiếc lá này rồi thì có lẽ sau này nàng ra vào Độc Cô Thiên sẽ rất thuận tiện.
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi cất lá ngô đồng đi, vội vàng đi về phía tiểu viện.
Trong tiểu viện, trong thời gian Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Độc Cô Thiên, tiểu Đế Tân cùng tứ sư huynh cũng vừa trở về đảo Hải Tinh.
"Tiểu Đế Tân, ta nói đệ chậm một chút." Tuyết trên đầu tứ sư huynh vẫn còn chưa tan, hắn vừa đi vừa trách móc, khiến cho không ít người trên đường đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Tiểu Đế Tân lại không để tâm những việc đó, hắn biết cả đêm hắn không quay về thì cô gái giặt đồ nhất định là rất lo lắng.
"Cô gái giặt đồ, ta về rồi."
Hắn đẩy cổng tiểu viện ra, trong lòng đang thấp thỏm không biết cô gái giặt đồ có giận không.
Nhưng trả lời hắn lại là bầu không khí lạnh lẽo khắp phòng.
Diệp Lăng Nguyệt không có ở đó.
Tiểu Đế Tân sốt ruột, không thèm để ý tiếng gọi lớn của tứ sư huynh, hắn xông về phía Dã Luyện Đường như một mũi tên.
"Diệp Lăng Nguyệt? Nàng ta hôm nay vẫn chưa đến, nữ nhân đó đúng thật là càng ngày càng không tập trung. Nhóc con, ngươi chớ để vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt đấy, nàng ta có một vị hôn phu rất xuất sắc."
Mộc Sảng vừa thấy tiểu Đế Tân cũng hơi kinh ngạc, đã hơn một năm không gặp, đứa bé búng ra sữa trước kia thế mà đã trưởng thành nhiều như vậy.
Xem ra, tương lai cũng sẽ là một mỹ nam cực kỳ xuất chúng.
Diệp Lăng Nguyệt này sao số lại đỏ như thế chứ, tùy tiện nhặt một đứa trẻ cũng có thể nhặt được một người xuất sắc.
"Câm miệng, đồ con gái xấu xí." Mộc Sảng còn chưa nói xong thì đã bị tiểu Đế Tân làm dữ một trận.
Hắn lại vọt ra ngoài tựa như cơn gió lốc.
Cô gái giặt đồ không có ở Dã Luyện Đường, cũng không ở tiểu viện, nàng ấy rốt cuộc là đã đi đâu?
Tiểu Đế Tân cứ như con ruồi xanh không đầu vậy, tìm kiếm khắp nơi ở đảo Hải Tinh.
Từ Dã Luyện Đường đến Bình An Đường rồi lại đến thác Ngân Hà. Ngay cả Cán Y Phường tiểu Đế Tân cũng tìm một lượt, nhưng tất cả mọi người đều nói không nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt.
Trái tim vô cùng trống trải.
Trên gương mặt tuấn tú của tiểu Đế Tân hiện lên vẻ nóng nảy.
Tứ sư huynh đi theo sau tiểu Đế Tân cũng rất ngạc nhiên.
Tiểu sư đệ nhà mình tuy tuổi còn nhỏ nhưng xưa nay thông minh điềm tĩnh, làm việc học võ đều luôn từ tốn. Sư phụ còn từng khen ngợi tiểu Đế Tân là người có khả năng làm thành đại sự nhất trong đám sư huynh sư muội bọn họ.
Thế nhưng hôm nay sao đệ ấy lại hoàn toàn mất khống chế như vậy.
Tứ sư huynh hoài nghi, nếu còn không tìm thấy Diệp Lăng Nguyệt thì tiểu Đế Tân sẽ lật tung toàn bộ Cô Nguyệt Hải mất.
"Tiểu Đế Tân đệ khoan đừng nóng vội, chúng ta về tiểu viện trước xem thử, có lẽ thê tử của đệ đã trở về rồi."
Tứ sư huynh sợ tiểu Đế Tân mất bình tĩnh nên cố lôi chàng nhóc đó đi về phía tiểu viện.
Vừa đi đến cổng thì thấy từ trong cổng có một người đi ra.
Người đó thấy tiểu Đế Tân và tứ sư huynh thì cũng sững sờ.
Tứ sư huynh còn đang định hỏi thì tiểu Đế Tân thoáng cái đã thoát ra khỏi tay hắn, nhào tới như bay.
"Cô gái giặt đồ."
Tiểu Đế Tân ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt, đầu tựa vào trên người của nàng, ngửi ngửi cái mùi quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Trái tim xao động gần như muốn trở nên cuồng bạo thoáng cái đã ôn hoà trở lại.
“Tiểu Đế Tân, ngươi cuối cùng đã trở về rồi. Sao toàn thân ngươi lại dơ dáy vậy, còn nữa, tối qua ngươi đã đi đâu?”
Trên đường trở về Diệp Lăng Nguyệt vừa hay gặp được Ông Lão Câu Cá, ông ấy nói tiểu Đế Tân nhà nàng đang tìm nàng khắp đảo Hải Tinh, bảo nàng mau trở về.
Cũng phải, nàng mới vừa trở về thì tiểu Đế Tân cũng về rồi.
Thấy tiểu Đế Tân bình yên vô sự, trái tim thấp thỏm bất an cả một buổi tối của Diệp Lăng Nguyệt đã trở lại bình thường.
Nàng quở trách rồi sờ lên đầu tiểu Đế Tân, nào ngờ tay còn chưa chạm đến thì tiểu Đế Tân chợt nhảy chồm lên, hôn mạnh một cái lên môi nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]