Chương trước
Chương sau
Tựa như đất đai khô hạn lâu ngày bỗng chốc gặp trận mưa rào, linh lực trong linh thạch cấp thấp bị Càn Đỉnh điên cuồng hút sạch trơn.

Linh thạch sau khi hút cạn linh lực nhìn vào chẳng khác gì nham thạch thông thường.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức lại cầm lên một viên linh thạch khác, bắt chước làm theo.

Mỗi lần Diệp Lăng Nguyệt đổi một viên linh thạch thì Càn Đỉnh cứ như đứa bé tham lam vậy, há cái miệng nhỏ hút cạn linh lực, hơn nữa cái thế hấp thu không có tí nào vì thời gian trôi qua mà giảm tốc độ.

Mãi cho đến khi hút sạch tất cả linh thạch cấp thấp, đỉnh ấn Càn Đỉnh vẫn không hề có động tĩnh nào, giọng nói non nớt đó của Đỉnh Linh cũng không truyền tới lần nữa.

Quả nhiên vẫn là linh thạch không đủ?

Diệp Lăng Nguyệt có hơi chán nản, suy cho cùng Đỉnh Linh đã hao tốn toàn bộ linh thạch khoáng mới luyện thành thân xác của Tiểu Đế Tân.

Diệp Lăng Nguyệt không hề phát hiện, chính vào lúc nàng hấp thu linh lực trong linh thạch thì thời gian đã thấm thoát mà đến hoàng hôn rồi.

"Vợ à vợ à, ta về rồi."

Tiểu Đế Tân vừa trở về thì vội vã hôn một cái lên mặt của Diệp Lăng Nguyệt.

Nhóc con từ sau khi linh trí khai hóa, so với lúc trước đã láu cá hơn nhiều.

Nó thích nhất chính là dùng các loại danh mục lén "gặm" Diệp Lăng Nguyệt.

Mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa "gặm" một cái, trở về "gặm" một cái, trước khi ngủ "gặm" một cái, sau khi ngủ dậy lại "gặm" một cái.

Lúc vui "gặm" một cái, không vui cũng "gặm" một cái, tóm lại là các loại danh mục đều phải gặm gặm gặm.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt có hơi rầu rĩ không vui, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đế Tân nhăn lại với vẻ căng thẳng.

"Vợ à, ai chọc khiến vợ không vui rồi?"

"Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ nếu có thể có thêm nhiều viên đá loại này thì tốt rồi."

Diệp Lăng Nguyệt nhìn những linh thạch cấp thấp đã bị hút cạn linh lực chất đống trước mắt đó, có chút ủ ê.

Linh thạch mà nàng cướp và kiếm được đều dùng sạch rồi, đỉnh ẩn nhìn qua có chút chuyển biến tốt nhưng Đỉnh Linh vẫn không có phản ứng.

Lần sau, nhận được đủ linh thạch thì ít nhất cũng phải sau một tháng nữa.

"Đá? Vợ thích đá? Những viên đá này đẹp à? Rõ ràng không đẹp bằng vợ mà."

Tiểu Đế Tân liếc nhìn những linh thạch cấp thấp ảm đạm đó, ánh mắt tràn đầy vẻ chê bai.

Vợ lại thích đá ư?

Nó bỗng nhiên nhớ ra, trên người nó hình như cũng có mấy viên đá. Tiểu Đế Tân vội mò ra một cái túi nhỏ trên người, cái túi đó là quà gặp mặt của nhị sư huynh có sở trường luyện khí tặng, gọi là cái gì mà túi trữ đồ cực phẩm.

Tiểu Đế Tân chúc ngược xuống, đổ đồ trong túi ra.

Trước mắt của Diệp Lăng Nguyệt bỗng chốc một vùng ánh sáng bảo vật lấp lánh.

Đồ trong túi bị Tiểu Đế Tân ném ra ngoài cứ như rác rưởi, trong đó bao gồm một cái vòng chất lượng hảo hạng, mấy bình đan dược, một bộ áo bào con nít xinh đẹp, mấy mảnh khắc đá. Việc quan trọng nhất là còn có mấy chục viên linh thạch.

Những linh thạch đó dù là kích cỡ hay là chất lượng đều tốt hơn rất nhiều so với những linh thạch cấp thấp đó của Diệp Lăng Nguyệt, rõ ràng là linh thạch cấp trung.

"Tiểu Đế Tân, những thứ đồ này của ngươi ở đâu mà có vậy?"

Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy những thứ này, đặc biệt là khi nhìn thấy những linh thạch cấp trung đó thì vô cùng kích động.

"Túi là nhị sư huynh tặng, đan dược là đại sư huynh đưa, vòng là tam sư tỷ cho, khắc đá là của tứ sư huynh, áo bào là ngũ sư tỷ làm. Linh thạch hình như là… ừm, các sư huynh sư tỷ tiện tay tặng cho ta." Tiểu Đế Tân vạch đầu ngón tay đếm từng món quà gặp mặt mà bốn vị sư huynh sư tỷ khác cho.

Chưởng giáo Vô Nhai trấn thủ Cô Nguyệt Hải đã mấy trăm năm rồi.

Tuy làm chưởng giáo lâu như vậy, nhưng đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai lại không nhiều giống như tứ đại trưởng lão Phong Hoa Tuyết Nguyệt khác.

Khẩu hiệu của chưởng giáo Vô Nhai là, coi trọng chất lượng không coi trọng số lượng, thà ít mà tốt.

Vì vậy mấy năm nay, trải qua chọn lựa kỹ càng, chưởng giáo Vô Nhai tổng cộng chỉ nhận sáu đệ tử, tính tần số thì tương đương với một trăm năm mới nhận một người.

Mỗi một người đều là tư chất tuyệt vời, ở Cô Nguyệt Hải đều là nhân vật tầm cỡ.

Tiểu Đế Tân là người vừa thu nhận vào năm nay, lại là người có tuổi tác nhỏ nhất.

Mấy vị sư huynh sư tỷ của nó thấy nó trông hồng hào dễ thương, cái miệng lại ngọt nên tâm trạng mà vui thì tặng ra một đống bảo bối một cách phóng khoáng.

Những sư huynh sư tỷ đó của Tiểu Đế Tân ít nhất cũng là quái vật lớn nhỏ sống một trăm năm trở lên, ra tay dĩ nhiên sẽ không rùng mình.

Tiểu Đế Tân cũng không biết giá trị của những thứ này nên tiện tay đút vào trong túi trữ đồ mang về.

Diệp Lăng Nguyệt phải nói là chua xót, đúng là so sánh với người khác thì chỉ có tức. So với Tiểu Đế Tân được mọi người chú ý thì nàng quả thực chính là một thứ cỏ dại không ai yêu mến.

Nàng vất vả khổ sở gian lận lừa gạt đánh đập cướp bóc mới có được mấy chục viên linh thạch cấp thấp, Tiểu Đế Tân người ta làm ra vẻ đáng yêu, nói mấy câu sư huynh sư tỷ thì đã lấy được một đống bảo bối như vậy.

"Tiểu Đế Tân, ngươi có thể tặng mấy viên đá này cho ta không?"

Diệp Lăng Nguyệt nhìn những linh thạch cấp trung đó của Tiểu Đế Tân một cách đáng thương.

"Nếu vợ thích thì cứ lấy hết đi, đồ của ta chính là của vợ, đồ của vợ vẫn là của vợ."

Bàn tay nhỏ của Tiểu Đế Tân khẽ vung, nói một cách sảng khoái.

Nó nhớ rằng các sư huynh sư tỷ đã nói, những viên đá này gọi là linh thạch gì đó, ngoài việc có thể dùng để mua đồ thì còn có thể dùng để tu luyện.

Chỉ là các sư huynh sư tỷ đó của Tiểu Đế Tân đã quên một đạo lý, đó chính là Tiểu Đế Tân là Ngũ Nguyên Niết Bàn Thạch nghịch thiên.

Người khác tu luyện ngoài hấp thu linh lực trời đất ra thì còn cần nhờ thêm linh khí trong linh thạch, nhưng Tiểu Đế Tân không cần. Thể chất hấp thu linh khí gấp năm lần của nó căn bản không cần nhờ vào những linh thạch cấp thấp cấp trung đó.

Thấy Tiểu Đế Tân hào phóng đem linh thạch đều đưa cho mình, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn được mà hôn một cái lên mặt của Tiểu Đế Tân.

Tiểu Đế Tân ngẩn ngơ, cảm thấy tim bỗng nhiên đập nhanh hơn vài phần, cả người cứ cười ngây ngốc ở đó, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt ở bên cạnh cũng không để ý đến.

Diệp Lăng Nguyệt sau khi có được những linh thạch cấp trung đó thì vội vàng bắt đầu tiếp tục hấp thu linh lực bên trong linh thạch.

Linh thạch cấp trung so với linh thạch cấp thấp thì đúng thật là khác biệt rõ ràng.

Kích cỡ của linh thạch cấp trung bằng cỡ quả dưa hấu nhỏ, linh khí ẩn chứa bên trong ít nhất cũng gấp mười lần của linh thạch cấp thấp, hơn nữa linh khí thuần khiết hơn.

Sau khi Diệp Lăng Nguyệt liên tiếp hấp thu năm viên linh thạch cấp trung, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay mình có chuyển biến động.

Lòng bàn tay càng lúc càng ấm, cứ như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt lòng bàn tay nàng vậy.

Tiếp theo đó, Càn Đỉnh hơi run rẩy, tiếp đó trong lòng bàn tay nàng cảm giác tựa như trái tim con người đập đó lại quay về rồi.

"Đỉnh Linh? Là ngươi phải không?"

Diệp Lăng Nguyệt vô cùng vui mừng.

"Chủ nhân, là ta, ta vẫn cần một ít linh thạch bổ sung linh khí."

Đỉnh Linh trả lời một cách cực kỳ yếu ớt.

Sau khi Diệp Lăng Nguyệt lại cho Đỉnh Linh liên tục hấp thu hai viên đá linh thạch cấp trung thì giọng nói của Đỉnh Linh mới dần dần khôi phục lại bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.