Chương trước
Chương sau
Người còn chưa tới gần.

Tiểu Đế Tân đã giống như có cảm ứng tâm linh vậy, cái đầu nhỏ "soạt" một tiếng quay qua.

Cái chân nhỏ mũm mĩm đứng cũng xem là vững vàng vội vã bước đi.

"Ôi chà, Tiểu Đế Tân, người đi chậm một chút."

Phong trưởng lão vừa thấy dáng vẻ Tiểu Đế Tân vừa đi vừa chạy thì trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ.

Tối qua, từ sau khi chưởng giáo Vô Nhai nguyên lực quán đỉnh cho Tiểu Đế Tân, thì cứ như trái cà bị dầm sương vậy.

Chưởng giáo Vô Nhai vội vàng đem Tiểu Đế Tân đã mở linh trí ném cho Phong trưởng lão như ném quả bóng da vậy, nói bản thân phải đi bế quan một tháng. Tiểu Đế Tân thời gian này ban ngày và buổi tối đều do Phong trưởng lão phụ trách đưa đón, giao cho Diệp Lăng Nguyệt.

Phong trưởng lão là người đơn thân chưa kết hôn, sống đến chừng tuổi này đều chưa từng chăm sóc trẻ con, tối qua đã giày vò ông ấy mệt lả rồi.

Vừa sáng sớm, ông ấy mới vừa chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì Tiểu Đế Tân đã nhảy xuống dưới bắt đầu đi rồi.

Tấm thân nhỏ đó đi bộ vừa đi vừa té.

Dọa cho Phong trưởng lão lo lắng nó bị sứt đầu mẻ trán nên ngay cả võ nghệ của đệ tử cũng không dám truyền thụ, cả ngày cứ theo Tiểu Đế Tân tản bộ học đi ở Bích Nguyệt Nhai.

Không dễ gì chịu được đến giờ này, Phong trưởng lão vội vàng đưa Tiểu Đế Tân về.

"Vợ à, vợ à."

Tiểu Đế Tân dáng người còn nhỏ, lại mặc vào một bộ đồ đệ tử Nội Môn màu trắng tinh, viền mạ vàng cùng màu với tròng mắt của nó.

Cả người "lăn" tới giống như một quả cầu tuyết vậy, khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt nó đều là vẻ vui mừng, trong cái miệng nhỏ màu đỏ thẫm cứ bô lô ba la nói liến thoắng như đốt pháo.

Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy thì sửng người.

Nhóc con chạy mấy bước, bỗng nhiên khẽ vấp chân ngã xuống đất.

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt khẽ đau, vội bế nó lên.

Tiểu Đế Tân cũng mặc kệ trên mặt trên áo quần dính toàn bụi đất, nó lại nhân cơ hội ôm chặt Diệp Lăng Nguyệt, cắn "phập" một miếng lớn trên mặt của nàng rồi cười ồ lên ha ha, thân hình nhỏ cứ cà qua cà lại trên người Diệp Lăng Nguyệt như không có xương vậy.

Diệp Lăng Nguyệt ngửi thấy mùi quen thuộc trên người Tiểu Đế Tân, rồi nhìn mặt mày Tiểu Đế Tân lại lớn lên một chút, trong lòng xuyến xao nhưng lại không diễn tả được cảm giác.

Phong trưởng lão ở một bên nhìn thấy vốn còn muốn quở mắng mấy câu.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì lại sững sờ.

Bởi vì lý do thiên phú nên Phong trưởng lão đối với Diệp Lăng Nguyệt vốn có hơi xem thường.

Những lời mà chưởng giáo Vô Nhai nói ông ấy vốn dĩ cũng định nói lại cho Diệp Lăng Nguyệt, bảo nàng ấy cố gắng chăm sóc Tiểu Đế Tân, nhưng tuyệt đối không được có ý nghĩ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy bóng dáng hai người một lớn một nhỏ ôm lấy nhau thì cũng không biết có phải do ánh tà dương hay không mà trên gương mặt của hai người ngập tràn hạnh phúc, cùng với khí trường lại khiến người ta có nỗi sợ không đành lòng đi phá hoại.

Rõ ràng là hai người khác nhau một trời một vực, nhưng lúc này lại giống như không có bất cứ chênh lệch nào, không có thiên phú, không có tuổi tác.

"Khụ khụ." Phong trưởng lão ho khan vài tiếng, muốn nói thẳng những lời đó với Diệp Lăng Nguyệt nhưng lại lặng lẽ nuốt vào lại. "Ta đã giao người cho ngươi rồi, sáng sớm ngày mai trước khi mặt trời lên thì ta sẽ đến đón nó."

Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới sực tỉnh, ở đây còn có mặt người thứ ba, da mặt nàng có hơi nóng bừng, không ngừng cảm ơn Phong trưởng lão.

Phong trưởng lão lại nhìn thử, thấy mặt mày nhóc con đều mang ý cười, trong mắt đều chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt thì trong lòng vô cùng xúc động, trẻ con bây giờ, ôi, đúng là trưởng thành sớm.

Sau khi Phong trưởng lão đi rồi, Diệp Lăng Nguyệt ngồi xổm xuống, xem xét kỹ Tiểu Đế Tân một lượt.

Phát hiện trong người nó có một luồng nguyên lực hùng hậu dồi dào, nàng kinh ngạc. Xem ra Tiểu Đế Tân đã bái được sư phụ tốt, nàng không thể thua Tiểu Đế Tân được.

"Tiểu Đế Tân, sau này không được gọi ta là vợ, để người khác nghe thấy thật không hay."

Diệp Lăng Nguyệt nhắc nhở Tiểu Đế Tân với tình ý sâu xa.

Nhưng nhóc con vừa nghe thấy thì không chịu, trút cơn giận dữ, cơm tối cũng không chịu ăn nữa.

Diệp Lăng Nguyệt dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng vẫn chỉ có thể thỏa hiệp thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phong trưởng lão quả nhiên đúng hẹn dẫn Tiểu Đế Tân đến Bích Nguyệt Nhai.

Trong những ngày sau đó, liên tiếp gần một tháng, Phong trưởng lão đều đúng giờ đưa đón Tiểu Đế Tân.

Việc của Cán Y Phường cũng tiến hành đâu ra đấy.

Dưới sự giúp đỡ của Diệp Lăng Nguyệt, tu vi của các tạp dịch mới đều có nâng cao nhất định.

Thấy đám Diệp Lăng Nguyệt sống rất thoải mái, đám người Phương Nhu của Cán Y Phường đó có hơi khó chịu.

Một đêm đó, trước lúc đi ngủ, một mình Phương Nhu lén rời khỏi nơi ở, đi ra bên ngoài Cán Y Phường.

Ở bên cạnh hai hồ nước có mấy thiếu niên lực lưỡng đang đứng.

Nếu Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhận ra, mấy người này chính là mấy người trước đó kết thù oán với Hoàng Tuấn, cũng là thủ hạ của Hồng Minh Nguyệt.

"Bái kiến mấy vị sư huynh, không biết mấy sư huynh hôm nay đến là có việc gì?" Phương Nhu thấy mấy thiếu niên thì nói một cách cung kính.

"Phương Nhu, cô thế này là biết rõ còn hỏi. Ta cho cô mười viên linh thạch cấp thấp, để cô đi giáo huấn cái người tên Diệp Lăng Nguyệt đó, đã sắp một tháng rồi mà tại sao Diệp Lăng Nguyệt vẫn sống tốt?"

"Mấy vị sư huynh, Diệp Lăng Nguyệt đó làm việc đúng giờ giấc, việc trong Cán Y Phường đều hoàn thành hết, có Tiêu quản sự để mắt đến nàng ta nên không dễ ra tay."

Nàng ta cũng từng nghi ngờ, Diệp Lăng Nguyệt đó có kỳ lạ.

Nhưng mỗi lần nàng ta sai người lén đi theo Diệp Lăng Nguyệt, cũng không biết vì sao mà người đó cứ luôn bị mất dấu.

Nàng ta cũng đã vặn hỏi những tạp dịch mới đó, nhưng các tạp dịch đó đều kín miệng như bưng, một chữ cũng không chịu nói.

Hơn nữa những tạp dịch này còn rất lanh trí, thường ngày đều là thành nhóm thành tốp đi ngủ cùng nhau, nàng ta quả thực không tìm được bất cứ sơ hở nào.

Việc giáo huấn Diệp Lăng Nguyệt cũng cứ lần lữa mãi.

"Hứ, đều là viện cớ, một người cũ như cô lại không thể xử được một người mới? Ta nói cho cô biết, ta cho cô thêm thời gian ba ngày, nếu Diệp Lăng Nguyệt vẫn cứ như vậy thì ta sẽ lấy cô khai đao. Cô cũng nên biết, ở Cô Nguyệt Hải, mạng của một tạp dịch còn không bằng giun dế." Mấy tên đệ tử Ngoại Môn đó nói một cách kiêu ngạo.

Phương Nhu giật thót mình.

Nàng ta sao lại không biết điểm này chứ.

"Các vị sư huynh hãy yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay." Phương Nhu cắn răng, suy nghĩ đến an nguy của bản thân, nàng ta nhất định phải xử lý Diệp Lăng Nguyệt đó.

Chớp mắt, Diệp Lăng Nguyệt đã đến Cô Nguyệt Hải cũng một tháng rồi.

Hôm nay, đúng hôm mồng một, Diệp Lăng Nguyệt mới sáng sớm đã tiễn Tiểu Đế Tân, rồi đến Cán Y Phường giống như thường ngày. Hôm nay nàng không cần làm việc, đến Cán Y Phường chỉ là để nhận tiền lương tháng của mình, một viên linh thạch.

Diệp Lăng Nguyệt nhận được một viên linh thạch cấp thấp ở chỗ Tiêu quản sự rất thuận lợi.

Linh thạch mà Cô Nguyệt Hải phát có hơi khác với linh thạch mà Diệp Lăng Nguyệt nhận được từ trong Hồng Mông Thiên trước đó, hình dáng nó lớn hơn một chút, linh lực ẩn chứa bên trong cũng dồi dào hơn một ít.

Ngoài một viên linh thạch của mình, Diệp Lăng Nguyệt còn theo ước định lấy được thù lao của nàng từ trong tay của hai mươi mấy tạp dịch mới khác.

Cứ như vậy, trong tay của Diệp Lăng Nguyệt đã có hai mươi mấy viên linh thạch cấp thấp, Đỉnh Linh có cơ hội thức tỉnh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.