Cứ dây dưa như vậy thì chưởng giáo Vô Nhai đã rơi vào cảnh khốn cùng. 
Để giải quyết khó khăn hiện tại, việc chưởng giáo Vô Nhai chỉ có thể trông chờ chính là Tiểu Đế Tân tự mình thu lực lại. 
Nhưng nó nhỏ như vậy có thể hiểu được ư? 
Nụ cười trên gương mặt chưởng giáo Vô Nhai đã đơ lại rồi. 
Bốn vị trưởng lão khác nhìn một lúc thì cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ. 
Chưởng giáo Vô Nhai sao còn không thu lực, công lực mười năm còn chưa đủ, không lẽ ông ấy còn muốn tặng ra tu vi của hai ba mươi năm ư? 
Chưởng giáo đúng là chưởng giáo, thật là hào phóng mà. 
Mấy đệ tử bao gồm cả Hồng Minh Nguyệt nhìn đến nỗi mắt đều đỏ cả rồi. 
Không ai biết được, chưởng giáo Vô Nhai lúc này cũng là cưỡi lên lưng cọp. 
Đúng vào lúc trong lòng chưởng giáo Vô Nhai dằn vặt thì trong ngực của Tiểu Đế Tân bỗng nhiên phát ra tiếng vang nho nhỏ. 
"Tiểu Đế Tân, ngươi có nghe thấy tiếng của ta không?" 
Giọng nữ nhẹ nhàng tựa như âm thanh thiên nhiên chui vào trong tai của Tiểu Đế Tân. 
Nó trước đó còn hiếu kỳ nhìn tay của chưởng giáo Vô Nhai đặt trên đầu nó lâu như thế làm gì vậy, nếu không phải có luồng cảm giác ấm áp khiến nó rất thoải mái thì nó sớm đã kháng nghị rồi. 
Vừa nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt, đôi mắt to của Tiểu Đế Tân sáng lên, cũng mặc kệ nguyên lực quán đỉnh hay không, nó lắc lắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870989/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.