Một vùng ánh sáng chói lòa trước mắt, nàng đã bị hút vào nơi nào rồi. Liền sau đó là một loạt tiếng cười điên cuồng, có người ở sau lưng đang gọi “Lăng Nguyệt”. Trong giọng nói đó có mang theo sự phẫn nộ và lo lắng, giống như là một con thú dữ nổi giận.
Diệp Lăng Nguyệt lớn tiếng trả lời, nhưng giọng nói của nàng căn bản không thể truyền đạt ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là lao ra ngoài. Thế nhưng còn chưa đi được vài bước thì thân thể đã đụng vào bức tường vô hình, bị bật trở lại. Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, mình đã bị nhốt lại.
Đây là nơi có kích thước bằng một nhà lao, xung quanh đã thiết lập cấm chế. Đó là một mảng tường ánh sáng hư vô. Nàng giơ tay lên, tập trung nguyên lực, mấy đạo quyền phong rơi xuống. Nguyên lực nhanh và mạnh rơi xuống trên bức tường ánh sáng, lập tức tản ra tán loạn.
Nàng lại thử dùng tinh thần lực, vẫn không có kết quả gì. Diệp Lăng Nguyệt lại nhấc Thư Kiếm Cửu Long Ngâm trong tay lên, một kiếm vung ra, tường ánh sáng chỉ vang lên một tiếng ong ong rồi nhanh chóng liền lại. Nguyên lực, tinh thần lực đều không hề có tác dụng.
Diệp Lăng Nguyệt lại muốn thử tiến vào Hồng Mông Thiên, nhưng vừa thử thì trong lòng nàng khẽ kinh hãi. Nàng không có cách nào tiến vào Hồng Mông Thiên. Nhà lao thần bí này lại ngăn cách liên hệ của nàng và Hồng Mông Thiên. Loại cảm giác này rất giống với khi nàng vào Hỗn Độn Thiên Địa Trận lúc trước.
Thời gian trôi qua từng chút một. Bị nhốt kín trong nhà lao không có đêm tối và ban ngày này, Diệp Lăng Nguyệt có chút lo âu. Nàng có hơi lo lắng choPhượng Tân. Nàng không rõ tung tích thì Phượng Tân không biết sẽ sốt ruột thành ra bộ dạng gì.
Rốt cục là kẻ nào đã bắt nàng?
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt không biết làm thế nào thì có người xuất hiện ở phía trước, lại là Trần Mộc của Hỗn Nguyên Tông. Diệp Lăng Nguyệt nhảy vọt lên, lao tới trước tường ánh sáng, dùng sức đánh mấy cái.
“Trần Mộc, là ngươi! Ngươi bắt ta làm gì, thả ta ra ngoài.”
“Ngươi đừng có động đậy lung tung, bằng không chỉ sẽ làm bị thương chính ngươi thôi.” Trần Mộc nhìn sâu vào Diệp Lăng Nguyệt, trong vẻ mặt rất phức tạp.” Ngươi đã hại chết An Thất Nương. Chưởng môn muốn báo thù cho nàng ta. Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, sau khi về đến Hỗn Nguyên Tông thì ta sẽ tìm cách...”
Trần Mộc còn chưa nói xong, chợt nghe có động tĩnh ở sau lưng, hắn vội vàng trách mắng.
“Diệp Lăng Nguyệt, tốt nhất là ngươi đừng phản kháng, bằng không chưởng môn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“An Thất Nương không phải ta giết. Các ngươi bắt ta đến nơi quỷ quái này, chẳng lẽ không sợ người khác nói Hỗn Nguyên Tông các ngươi không biết thị phi trắng đen ư.” Khi Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy Trần Mộc, cơ bản cũng đoán được là Hỗn Nguyên Tông đến trả thù.
Nhưng nàng lại lờ mờ cảm thấy khác thường. Nàng chẳng qua là một phương sĩ nhỏ bé, dù là muốn báo thù thì cũng tuyệt đối không thể đến phiên chưởng môn Hỗn Nguyên Tông dùng cấm chế lợi hại như vậy để cầm tù nàng. Quả nhiên, cách nghĩ của nàng rất nhanh đã được nghiệm chứng.
Chưởng môn Hỗn Nguyên Tông An Nhược Tùng thong thả bước đến trước cấm chế quang phù.
“Ngươi chính là Diệp Lăng Nguyệt? Ha ha ha, không ngờ, đúng là đến tay mà không tốn công sức, người mà Hỗn Nguyên Lão Tổ muốn tìm đúng thật chính là ngươi, Diệp Lăng Nguyệt.”
Khi An Nhược Tùng dùng quang phù bắt lấy Diệp Lăng Nguyệt, còn có tâm lý muốn thăm dò. Trong quang phù này có một phần thần lực của Hỗn Nguyên Lão Tổ, người thường nếu đã vào rồi thì căn bản không có cách nào chịu đựng được. Trước đây, mấy người trùng tên trùng họ với Diệp Lăng Nguyệt cũng không thể vượt qua được.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt sau khi bị nhốt vào lại không chết, điều này chẳng khác nào nói rõ, nàng chính là Diệp Lăng Nguyệt mà Hỗn Nguyên Lão Tổ muốn tìm! Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe, Hỗn Nguyên Lão Tổ, cái tên này sao nghe có vẻ quen vậy.
Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra, Hỗn Nguyên Lão Tổhá chẳng phải là người sáng lập Bồi Nguyên Công. Nàng có thể đột phá Nguyên Đan Cảnh lúc ấy cũng là nhờ bộ công pháp đó. Chỉ là, Hỗn Nguyên Lão Tổ không phải là đã sớm thành người thiên cổ rồi ư, sao có thể muốn tìm nàng?
“Ta căn bản không quen biết Hỗn Nguyên Lão Tổ nào cả. An chưởng môn, ngươi tùy tiện bắt ta, bằng hữu của ta rất lo lắng. Nếu ngươi không muốn rước phiền phức không cần thiết thì nên sớm thả ta ra. Bằng không, Hỗn Nguyên Tông sẽ rước phải tai bay vạ gió.”
Diệp Lăng Nguyệt biết rõ tính tình của Phượng Tân, còn cả đám ngườiYến Triệt cũng ở thành Tứ Phương. Vừa rồi động tĩnh ở nhà trọ lớn như vậy, chắc hẳn toàn bộ thành Tứ Phương đều đã bị kinh động rồi. Nhớ tới tính khí của Vu Trọng, chàng rất có thể đã bại lộ thân phận thật sự.
Hiện giờ trong thành Tứ Phương người của Tam Tông đều có mặt, cộng thêm Hỗn Nguyên Tông nữa. Nếu chiến đấu ác liệt với nhau thật sự thì Diệp Lăng Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
“Bằng hữu của ngươi, nói đến Quỷ Đế Vu Trọng à? Ha ha, người khác sợ Quỷ Đế chứ lão phu lại không sợ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Quỷ Đế có thể đấu thắng được người của Thần Giới? Diệp Lăng Nguyệt, ta không sợ nói cho ngươi biết, ta chỉ mong sao Quỷ Đế có thể tìm tới cửa. Hắn đã giết con gái của ta. Chỉ cần hắn đến Hỗn Nguyên Tông, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn. Ta không tin hắn có thể có bản lĩnh thông thiên, có thể đấu lại được Hỗn Nguyên Lão Tổ đã trở thành thần.”
An Nhược Tùng nói với vẻ căm hận.
Hắn đã điều tra rõ ràng, An Thất Nương là chết bởi tay Quỷ Đế Vu Trọng. Mặc dù hắn không yêu thương đứa con gái An Thất Nương này, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của hắn, liên quan đến thể diện của hắn.
An Nhược Tùng vẫn có mấy phần kiêng kị đối với Quỷ Đế. Nhưng ông ta có Diệp Lăng Nguyệt trong tay, đợi đến sau khi ông ta quay về Hỗn Nguyên Tông sẽ dụ hắn vào cấm địa tông môn, đốt nhang mời thần.
Diệp Lăng Nguyệt nghe mà trong lòng hồi hộp một tiếng. Thành thần, thì ra Hỗn Nguyên Lão Tổ căn bản không chết mà là đã thành thần. Tu vi của Vu Trọng phóng tầm mắt khắp toàn bộ đại lục thì quả thực hiếm có người có thể bì kịp. Nhưng đây là đối đầu với thần, huống hồ chàng bởi vì cứu nàng mà mới vừa bị thương.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt trầm lặng không nói, An Nhược Tùng còn nói nàng đã sợ. An Nhược Tùng cười lớn, nghênh ngang rời đi. Trần Mộc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt chần chừ, rồi cũng theo An Nhược Tùng đi ra ngoài.
Thì ra, đám người An Nhược Tùng vì tránh né bị đuổi theo nên trên đường đi cẩn thận từng li từng tí. Sau khi đi liên tục một ngày một đêm, vào ngày hôm sau lúc trời gần sáng chúng mới đến được vị trí đang ở hiện tại.
Diệp Lăng Nguyệt chịu hạn chế của cấm chế quang phù, không có cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không biết bản thân hiện giờ đang ở phương nào. Việc duy nhất nàng có thể làm chính là ngồi thiền trong cấm chế quang phù, nghĩ mọi cách để thoát ra ngoài.
“Sư phụ, người nói Lão tổ muốn bắt Diệp Lăng Nguyệt suy cho cùng là vì cái gì?” Trần Mộc theo sau lưng An Nhược Tùng, dè dặt hỏi.
“Lão tổ không nói, nhưng mà nhất định không có kết cục gì tốt. Lão tổ lúc đó cũng đã nói nếu như có thể bắt sống thì là tốt nhất. Nếu không thể bắt sống thì giết chết Diệp Lăng Nguyệt, tốt nhất là khiến nàng tan thành mây khói, vĩnh viễn khó có thể làm người.” An Nhược Tùng không thèm quan tâm đến kết cục của Diệp Lăng Nguyệt.
Hắn chỉ biết rằng chỉ cần quay về Hỗn Nguyên Tông rồi giao người ra.Đến lúc đó, Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ ban cho khen thưởng. Hắn có thể đột phá một bước Thần Thông Cảnh, tu vi cao hơn một tầng. Đến lúc đó, ngay cả người của Tam Tông cũng phải kiêng nể hắn vài phần.
Vĩnh viễn khó có thể làm người? Trần Mộc nghe mà run rẩy trong lòng.Diệp Lăng Nguyệt sẽ chết?
Mới nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt vừa về đến Hỗn Nguyên Tông sẽ chết, tim của Trần Mộc liền thắt lại. Mặc dù hắn đã sớm nhiều lần khuyên bảo chính mình, không thể làm việc theo cảm tính, thế nhưng hắn vẫn không có cách nào chấp nhận được hiện thực Diệp Lăng Nguyệt bị sát hại này.
Chẳng lẽ, cứ như vậy nhìn nàng ấy chết trước mặt mình, Trần Mộc đang do dự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]