Chương trước
Chương sau
Suy đoán của Phượng Tân chỉ đúng có một nửa.

Tứ Linh mà Diệp Lăng Nguyệt đưa vào vốn là có ý tương sinh tương khắc, cộng thêm máu của Phượng Tân nên đã khiến Cửu Long Ngâm phân thành hai một cách thần kỳ. Trong mắt Phượng Tân hơi trầm xuống, thanh Cửu Long Ngâm màu đen đang cầm trong tay hơi run run.

Thanh Hùng Kiếm màu đen có khắc hai rãnh kiếm, trong rãnh đang dập dềnh hai linh Thổ Hỏa. Chỉ nghe “vút” một tiếng, Diệp Lăng Nguyệt đã rút thanh Thư Kiếm đó lên rồi.

Khác với Hùng Kiếm, thanh Thư Kiếm này không có chút cảm giác bài xích nào đối với Diệp Lăng Nguyệt. Nó giống như là đặt làm riêng cho Diệp Lăng Nguyệt vậy, mềm mại mỏng nhẹ, cầm trong tay cứ tựa như không có vật gì.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ lần nữa, trên Thư Kiếm có hai rãnh kiếm giống như huyết quản, là hai linh Thủy Mộc. Hỏa sinh Thổ, Thủy sinh Mộc vừa hay là thuộc tính tương sinh với nhau, đúng là một động một tĩnh hòa vào trong hai thanh kiếm.

“Dù sao cũng đã luyện thành một thanh kiếm ta có thể dùng, Phượng Tân, chàng mới vừa nói sát khí trong tay chàng rốt cục là chuyện gì vậy... Còn nữa... vừa nãy chàng thay ta chuyển vận nguyên lực… Phượng Tân, có phải chàng có gì muốn nói với ta không?”

Diệp Lăng Nguyệt khẽ dừng lại, nhìn Phượng Tân.

Những lời này Diệp Lăng Nguyệt đã muốn hỏi rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn lần lựa không hỏi. Chỉ là, nếu Phượng Tân đã đích thân cầu thân với nàng thì nàng thấy rằng có một số việc đã đến mức không thể không nói rồi.

Hùng Kiếm trong tay Phượng Tân nắm càng chặt hơn. Qua đêm nay, chàng cũng biết rằng rất nhiều chuyện đã không thể giấu giếm được nữa.

“Lăng Nguyệt... có phải nàng sớm đã đoán ra được không? Ta… thực ra ta là…” Phượng Tân nói có vẻ khó khăn, ngay lúc Phượng Tân chuẩn bị nói ra hết toàn bộ những lời giấu sâu tận đáy lòng.

“Phượng Tân, chàng khoan đừng nói. Thực ra ta cũng có một vài chuyện muốn nói với chàng.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra vẻ khó xử của Phượng Tân.

Lòng nàng hơi nhói đau, giống như đã đoán được lời mà Phượng Tân sắp nói. Nàng quyết định cũng nói cho Phượng Tân chuyện của Hồng Mông Thiên và Càn Đỉnh. Nếu như hai người đã muốn kết thành vợ chồng, vậy thì phải thẳng thắn nói hết với nhau.

Nàng muốn nói với Phượng Tân. Dù chàng… là ai thì nàng đều sẽ chấp nhận chàng. Nàng sẽ ở bên cạnh chàng trọn đời trọn kiếp.

Không đợi Diệp Lăng Nguyệt mở miệng, giữa ấn đường Phượng Tân đã hiện lên một luồng khói mù, thân hình nhảy lên rồi rơi xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. Thế nhưng đúng lúc này, nhà trọ vang lên một tiếng nổ mạnh. Nóc nhà đã thiết lập cấm chế thoáng cái nổ tung.

Ha ha ha ha –

Trên trời phát ra một loạt tiếng cười lớn, Phượng Tân đã chạm tới vạt áo của Diệp Lăng Nguyệt, nhưng bỗng nhiên có một trụ ánh sáng từ trên trời giáng xuống.Thân thể của Diệp Lăng Nguyệt bị trụ ánh sáng bao phủ, thoáng cái đã biến mất trước mắt chàng.

Mắt Phượng Tân hiện lên màu hổ phách của sự tức giận. Chàng nhảy lên, không để ý đến thương thế trên người mà nhảy vọt lên. Nguyên lực bạo động bất an điên cuồng phun lên trong cơ thể chàng.

Chỉ nghe thấy từng loạt tiếng nổ, xương cốt của Phượng Tân nhanh chóng xảy ra thay đổi. Trên vết thương sau lưng, biểu tượng màu đen diêm dúa mọc lên tựa như bụi gai, đã hình thành một mặt quỷ dữ tợn trước ngực của chàng. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông tựa như một con chim ưng ngạo nghễ nhìn bầu trời xanh.

Sóng nguyên lực đáng sợ khuếch tán ra trên bầu trời, hình thành từng lớp sóng nguyên lực chấn động bầu trời trong phạm vi mấy dặm. Khoảnh khắc đó ngay cả trời đất cũng muốn chấn động. Sự phẫn nộ của Vu Trọng, gió cuộn mây vần, khiến mặt trăng sợ tới mức phải trốn vào sau lớp mây.

Trên không trung sớm đã không còn một bóng người, làm gì còn hình bóng của Diệp Lăng Nguyệt. Ngay lúc vừa nãy Diệp Lăng Nguyệt bị cột ánh sáng kỳ lạ đó cuốn đi, chàng cảm nhận được có một luồng sức mạnh to lớn xuất hiện gần đó. Dõi mắt trông về phía xa, có mấy bóng người đang lướt nhanh về phía ngoài thành Tứ Phương.

Khốn kiếp, đều trách chàng ta quá lơ là sơ suất, ngay cả việc có người đến gần nhà trọ mà cũng không biết.

“Lăng Nguyệt!” Vu Trọng gầm một tiếng, thân làm tàn ảnh, người đã phi qua chân trời tựa như sao băng vậy.

Tiếng gầm đó của Vu Trọng cùng với sóng nguyên lực bộc phát ra giống như bùng nổ trên không trung, lập tức liền kinh động đến mọi người ở sâu trong phủ thành chủ thành Tứ Phương. Thành chủ Tứ Phương vốn dĩ vẫn còn đang chúc mừng hai ông cháu Long Thị đoàn tụ, thần sắc đột nhiên thay đổi. Nam Cửu hòa thượng và Nhạc Mai cũng đồng thời buông chén rượu trong tay xuống.

“Luồng uy lực áp chế này?”

Sự hung bạo như thế, sát ý tràn ra bốn phía. Ba người đồng thời biến sắc, gần như là không hề chần chờ. Thân cả ba người như bóng hình lướt qua, bay vút lên cao chạy đi với tốc độ nhanh về hướng luồng sóng đó truyền đến.

Nhà trọ đã biến mất, chỉ để lại một vùng đổ nát sau khi cấm chế tan tành.Chỉ là khi ba người đến nơi mới phát hiện, Tử Đường Túc đã bay vút lên đứng ở phía trên vùng trời của nhà trọ. Gương mặt thường ngày bình lặng của hắn đã phủ lên vẻ lạnh lùng.

“Tử Đường tôn thượng, luồng sóng nguyên lực này có phải là Quỷ Đế Vu Trọng?”

Sức mạnh tà ác có thể khiến ba người bao gồm cả thành chủ Tứ Phương đồng thời biến sắc, ngoài Quỷ Đế ra thì còn ai nữa. Nhớ lại trước đó An Thất Nương chết bất đắc kỳ tử tại nhà trọ, hiện giờ lại có một căn nhà trọ nữa chớp mắt đã bị phá hủy.

Khuôn mặt già nua của thành chủ Tứ Phương u ám, gần như muốn vắt ra nước.

“Lẽ nào lại như vậy, Quỷ Đế Vu Trọng này thật là ức hiếp người quá đáng. Căn nhà trọ này? Chẳng lẽ là căn nhà trọ mà Diệp Lăng Nguyệt và Phượng gia chủ nương náu ư?”

Thành chủ Tứ Phương tập trung nhìn lại, đột nhiên nhớ tới nhà trọ này chính là căn nhà mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt và đám người Long Bao Bao nghỉ lại. Nhà trọ hiện giờ đã trở thành đống gạch vụn. Người của phủ thành chủ đang lần lượt chạy đến để cứu giúp người bị thương.

Thành chủ Tứ Phương thậm chí còn nhìn thấy đám người Long Bao Bao và Tiểu Ô Nha trong đám đông. Long Bao Bao còn mặc sự khuyên can của Long Hòe, cố chấp muốn xông vào trong đống đổ nát tìm người.

“Hỗn Nguyên Tông.”

Tử Đường Túc nhìn chăm chăm đống đổ nát, đáy mắt tụ lại một lớp băng lạnh.Hắn đột nhiên biến mất trước mặt ba người.Đám người thành chủ Tứ Phương đầu tiên là sửng sờ, rồi chợt Nam Cửu hòa thượng vỗ vỗ trán.

“Không xong, chuyện này chỉ sợ không chỉ có liên quan đến Quỷ Đế, còn dính đến cả Hỗn Nguyên Tông. Cô bạn Diệp chỉ e là bị người của Hỗn Nguyên Tông bắt đi rồi.”

An Thất Nương chết rồi, người của Hỗn Nguyên Tông sao có thể chịu để yên. Bọn họ nhất định là tới tìm thù, tưởng nhầm Diệp Lăng Nguyệt là hung thủ sát hại An Thất Nương nên đã bắt đi rồi. Nhìn thanh thế vừa nãy, người đến lần này chỉ sợ là An Nhược Tùng, tông chủ của Hỗn Nguyên Tông.

An Nhược Tùng này lòng dạ hẹp hòi, có thù ắt báo, chỉ e sẽ không bỏ qua cho Diệp Lăng Nguyệt.Thành chủ Tứ Phương nghe xong, lúc này mới hiểu rõ ra.Thiên Hạ Đệ Nhất Rèn lần này thật đúng là sóng này chưa qua sóng khác đã đến.

Tam Sinh Cốc và Liệt Dương Tông đều liên đới trong đó, thế vẫn còn chưa hết, ngay cả Hỗn Nguyên Tông cũng đã cuốn vào. Việc khiến thành chủ Tứ Phương không hiểu là vì sao Quỷ Đế Vu Trọng lại đột nhiên xuất hiện.

“Ôi, chuyện này nói ra cũng là bởi vì lão phu cả. Hai vị, chúng ta vẫn là nhanh chóng đuổi theogiải thích rõ ràng hiểu lầm. Tránh cho An Nhược Tùng kia làm hại đến tính mạng của Diệp cô nương.” Thành chủ Tứ Phương áy náy trong lòng.

“Cũng được, ta bảo Trùng Bảo lần theo mùi của cô bạn Diệp.” Nam Cửu hòa thượng cũng lộ vẻ lo lắng. Dưới sự chỉ dẫn của Trùng Bảo, ba người một đường men theo mùi mà Diệp Lăng Nguyệt còn lưu lại, đuổi theo ra phía ngoài thành Tứ Phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.