Xích Diễm còn chưa kịp phản ứng, không biết Mạnh phó tổng quản tại sao lại đắc tội với Lục hoàng tử. Mạnh phó tổng quản là lão nhân trong cung, ở trong Ngự Y viện đã hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ ra khỏi nơi này, hôm nay tại sao lại...
Tính tình Lục hoàng tử, Xích Diễm tướng quân hiểu rất rõ. Ngài ấy và Tứ hoàng tử không giống nhau, nhưng do từng trải qua tẩu hỏa nhập ma nên tính tình của ngài ấy mới trở nên nóng nảy.
Nhưng tình huống đột nhiên tức giận giống như hôm nay vẫn là rất hiếm thấy.
Chẳng lẽ là vì Diệp quận chúa?
Xích Diễm tướng quân chần chờ một chút, không dám cãi lệnh liền đi bắt Mạnh phó tổng quản.
“Lục hoàng tử, chậm đã, hôm nay coi như là chất vấn Mạnh phó tổng quản thì ngày mai bà ta cũng có thể thay đổi biện pháp để chỉnh ta, trừ phi người có thể tìm được nhược điểm của Mạnh phó tổng quản.” Diệp Lăng Nguyệt ở bên tai của Lục hoàng tử nói vài lời.
Hạ Hầu Kỳ nghe xong liền gật đầu một cái. Xích Diễm tướng quân đứng ở bên mặt đầy ngơ ngác, không biết hai người bọn họ đang nói gì.
Đến trước chạng vạng tối, Mạnh phó tổng quản vừa hát vừa đi vào ngoại viện. Tiểu nha đầu không biết sống chết, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bổn phó tổng quản.
Một trăm bao hạt giống hỗn hợp, nói ngươi không nhìn đến nỗi quáng gà thì ta cũng không tin. Mạnh phó tổng quản dương dương tự đắc. Trong cung, ai dám đắc tội với Mạnh phó tổng quản ta.
Vốn tưởng rằng khi bước vào ngoại viện thì sẽ thấy Diệp Lăng Nguyệt đang khóc ròng nhưng nào ngờ vừa mới bước vào, Mạnh phó tổng quản liền ngây người.
Đó là cái gì, mười mấy đống hạt giống, vô cùng gọn gàng chỉnh tề, giống như đang chờ đợi nguyên soái đến kiểm duyệt quân đôi vậy.
Diệp Lăng Nguyệt sớm đã bị cho rằng không chết cũng mất một lớp da bây giờ lại đang đứng đợi ở một bên, gương mặt đầy vẻ cung thuận. Vừa nhìn thấy bà ta, Diệp Lăng Nguyệt liền nhanh chóng đi lên phía trước.
“Phó tổng quản, người đến rồi, hạt giống đều đã được phân loại, đang chờ người kiểm tra.”
“Những thứ này, tất cả đều là do một mình ngươi chọn lựa ra?” Mạnh phó tổng xị mặt, giống như một con ngựa mẹ già nua vậy.
Làm sao có thể, chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay, chẳng qua chỉ là một ngày, nàng lại có thể phân loại hết đống hạt giống hỗn hợp này. Mạnh phó tổng quản hồ nghi, nhìn chung quanh một chút nhưng cũng không phát hiện ra kẻ nào bất thường.
Trong Ngự Y viện, hẳn cũng không có ai dám làm trái mệnh lệnh của mụ, trợ giúp một người mới mới đúng.
“Là ta một ‘người’ hoàn thành.” Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ có một mình nàng là người, ngoài ra đều là chim, là gà, là tước cả.
“Khốn kiếp, ngươi còn muốn giấu giếm bổn phó tổng quản. Ngươi cho rằng ngươi có ba đầu sáu tay phải không. Những bao hạt giống này, ngươi tuyệt đối không thể phân loại xong trong vòng một ngày. Diệp Lăng Nguyệt, ngươi thật lớn mật, lại dám lừa gạt ta, ngươi nhất định đã tìm người hỗ trợ. Tự tiện làm trái mệnh lệnh của bổn phó tổng quản, ngươi có biết tội không?”
Mạnh phó tổng quản hôm nay nhất định phải đấu với Diệp Lăng Nguyệt đến cùng.
Mụ đã sớm quyết định chủ ý. Hôm nay bất luận Diệp Lăng Nguyệt có hoàn thành nhiệm vụ hay không thì mụ cũng sẽ giáo huấn nàng một chút, nhốt nàng vào trong phòng Giới Luật hoặc là phạt đánh nàng vài trượng.
“Mạnh phó tổng quản, oan uổng quá, người không tin có thể đi hỏi các thị vệ ở bên ngoài, thật sự là không có người đi vào, nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ có...” Diệp Lăng Nguyệt nói quanh co, gương mặt đầy vẻ chột dạ.
“Hừ, không cần tranh cãi nữa, đi theo bổn phó tổng quản đến phòng Giới Luật để nhận phạt.” Mạnh phó tổng quản vừa nói vừa kéo Diệp Lăng Nguyệt đi về hướng phòng Giới Luật.
“Phó tổng quản, xin tha mạng. Ở đây ta có chút ngân phiếu, xin Mạnh phó tổng cầm lấy, sau này hãy chiếu cố ta một chút.” Lăng Nguyệt giả bộ sợ hãi, vội vàng kéo Mạnh phó tổng quản, rồi từ trên người móc ra một tấm ngân phiếu đưa lên.
Mạnh phó tổng quản nghe đến ngân phiếu, khóe mắt khẽ liếc, nhìn thấy con số năm trăm lượng vàng ở phía trên ngân phiếu. Khóe miệng mụ liền cong lên.
Sớm lấy ra có phải được rồi không, hại mụ phải làm to chuyện, thiếu chút nữa thì thật sự kéo người đến phòng Giới Luật.
Không hổ là quận chúa do thái hậu thân phong, vung tay một cái chính là năm trăm lượng vàng, Diệp Lăng Nguyệt này thật đúng là một cái cây hái ra tiền.
Mạnh phó tổng quản vừa nhìn thấy ngân phiếu, thái độ lập tức liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Bà nhanh chóng thả lỏng tay Diệp Lăng Nguyệt ra rồi đưa tay về phía ngân phiếu của Diệp Lăng Nguyệt, vừa cầm lấy vừa nói.
“Diệp phương sĩ, ngươi cứ việc yên tâm, từ nay về sau trong Ngự Y viện này có ta ở đây thì sẽ không có ai dám khi dễ ngươi cả...”
Chữ “ngươi” cuối cùng còn đang vang vọng trong không khí. Chỉ nghe một tiếng cười lạnh, Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ và Xích Diễm đại tướng quân cùng đi ra.
Hai người mắt sáng như đuốc, cả hai đều nhìn vào tấm ngân phiếu trên tay của Mạnh phó tổng quản.
Lúc thấy Lục hoàng tử và Xích Diễm đại tướng quân, tay của Mạnh phó tổng quản cứng ngắc, tấm ngân phiếu kia giống như hoa tuyết vậy, rơi xuống mặt đất.
“Lục... Lục hoàng tử, tại sao người lại ở chỗ này?”
Mạnh phó tổng quản dù nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, Lục hoàng tử vốn ít ra ngoài tại sao lại xuất hiện trong ngoại viện lạnh lẽo này.
“Phó tổng quản, ta lúc nãy còn chưa nói xong, đúng là không có ai đi vào trừ Lục hoàng tử và Xích Diễm đại tướng quân. Chắc người cũng biết ta và Lục hoàng tử là sư tỷ đệ, ngài ấy hồi cung nên tiện đường đến thăm ta một chút mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt hời hợt nói. Nàng cũng không quên nhặt lại tờ ngân phiếu kia, thổi lớp bụi dính ở phía trên đi.
Ngân phiếu của Diệp Lăng Nguyệt nàng không phải ai muốn cầm là cầm. Cầm bao nhiêu thì sẽ phải trả lại gấp trăm lần con số đó.
Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ giương mắt lạnh lẽo nhìn Mạnh phó tổng quản. Hắn trước đó đã nghe Diệp Lăng Nguyệt nói Mạnh phó tổng quản làm ác nhưng chỉ nửa tin nửa ngờ, không ngờ rằng mụ ta lại dám công khai đòi tiền hối lộ.
Nếu là hôm nay không phải mình đúng lúc đi tới ngoại viện, Diệp Lăng Nguyệt há chẳng phải sẽ bị mụ già đáng ghét này kéo tới phòng Giới Luật sao.
“Mạnh phó tổng quản, ngươi có biết tội của ngươi không!” Hạ Hầu Kỳ quát lên một tiếng chói tai.
Mạnh phó tổng quản bị dọa sợ đến nỗi đầu gối như nhũn ra, liền vội vàng quỳ xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Lục hoàng tử là người rất được thái hậu và hoàng thượng sủng ái. Trong cũng sớm đã có tin đồn rằng, hắn rất có thể sẽ thay thế thái tử, trở thành người thừa kế hoàng vị trong tương lai.
Mạnh phó tổng quản nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt, nhất thời hiểu ra mụ đã bị tiểu nha đầu này hãm hại.
“Lục hoàng tử, đây đều là hiểu lầm, là thần nhất thời hồ đồ, xin Lục hoàng tử hãy nể tình thần đã ở trong Ngự Y viện nhiều năm như vậy, hãy bỏ qua cho thần lần này.” Mạnh phó tổng quản vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
Không bao lâu sau, trán của mụ đã sưng đỏ một mảng, nhìn qua rất là đáng thương.
Vẻ giận dữ ở đáy mắt Lục hoàng tử vẫn còn chưa tiêu tan, Xích Diễm tướng quân đứng ở một bên cũng đang nhìn chằm chằm.
“Bỏ qua cho ngươi lần này, lúc ngươi bắt Diệp quận chúa phân loại hạt giống có từng nghĩ sẽ bỏ qua cho nàng? Nàng chịu uất ức, ngươi cũng nên nếm thử.” Lục Hoàng Tử vừa dứt lời liền hội ý với Xích Diễm tướng quân.
Hắn nhấc một bao bố đã được chuẩn bị trước đó lên, đổ hết ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]