“Hạc đỉnh thảo trăm năm tuổi, ngô công đằng năm mươi năm tuổi.”
Diệp Lăng Nguyệt cẩn thận kiểm tra những dược thảo này, vừa nhìn đã thấy rất vui mừng.
Đối phương bán đều là độc thảo rất khó thấy ở Hạ Đô. Hơn nữa còn thảo cực độc sinh trưởng xung quanh trong độc trùng và tổ độc thú. Ngay cả sư phụ Long Ngữ cất giữ cũng không bằng Lại Cô.
Chỉ tiếc Đại Hạ lại không thịnh hành luyện độc, đến phòng đấu giá huyền cấp cũng đều là những võ giả không có ai biết nhận biết hàng, cho nên dược thảo của Lại Cô không được quan tâm.
Nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt lật xem dược thảo không lên tiếng. Hạ lão tam còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt không hài lòng.
“Lại Cô, Vạn Bảo quật sẽ không thu mua dược thảo của ngươi nữa, đừng dọa khách quý của lão phu, còn không mau ra khỏi đây.” Hạ lão tam rất sợ Phượng Tân cùng Diệp Lăng Nguyệt không thích, vài ba lời đã khiến người phụ nữ xấu xí kia bỏ đi.
“Ông chủ Tam, hai vị khách phía sau ngươi vẫn còn chưa lên tiếng, những dược thảo này của ta tất cả đều là do chính ta nuôi trồng giống như hoang dại, hiệu quả rất tốt. Hai vị khách quý nhìn thử xem?” Người phụ nữ xấu xí kia thấy có mối làm ăn lớn lại cần tiền gấp đương nhiên sẽ không bỏ qua vụ mua bán này.
“Để cho ả ta đến đây đi.” Phượng Tân để ý thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Lăng Nguyệt, quát Hạ lão tam.
Hạ lão tam cũng có vài phần đồng tình với người phụ nữ kia, thấy Phượng Tân không phản đối liền không lên tiếng nữa, chỉ thuận miệng nói đến lai lịch của người phụ nữ xấu xí kia với Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân.
Lại Cô vốn là một Phương Sĩ tứ đỉnh, nói cho cùng ả cũng là một người đáng thương. Ả vốn là người có gia thất, sau đó bởi vì phu quân không may trúng độc, khám hết tất cả danh y trong thành cũng không có cách nào chữa trị.
Để chữa bệnh cho phu quân, Lại Cô luyện chế đủ loại độc đan thậm chí không tiếc lấy độc công độc hủy hoại dung nhan, cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh cho nam nhân của nàng.
Chỉ tiếc rằng, ả vì người nam nhân kia mà chịu sự hy sinh lớn như vậy. Sau khi phu quân của ả khôi phục, thấy dáng vẻ xấu xí của ả hù dọa, hắn gần chết liền từ bỏ ả đuổi ra khỏi nhà.
Lại Cô sau khi bị đuổi ra khỏi nhà mất hết ý chí, thêm nữa độc tố trong cơ thể tích lũy quá nhiều khiến ả đau khổ vạn phần, ả thậm chí còn nghĩ đến cái chết. Nào biết được việc ngoài ý muốn, phát hiện mình mang thai, vì đứa bé trong bụng Lại Cô mới từ bỏ cái chết.
Ả vốn là tu độc thuật tà môn ngoại đạo, dược liệu chính cống không dám tìm đến ả.
Về phần hiệp hội phương sĩ Hạ Đô, bởi vì dung mạo của ả xấu xí không chịu thừa nhận ả là một phương sĩ chính thức. Lại Cô dựa vào ăn xin và một ít tiếp tế của những người lương thiện trong thành, sinh ra một đôi trai gái cơ thể suy nhược nhiều bệnh.
Sau khi sinh, để nuôi sống gia đình qua ngày, ả liền nối lại nghiệp cũ nuôi trồng các loại độc thảo, thỉnh thoảng cũng luyện chế một ít độc đan tam tứ phẩm.
Trước đó Hạ lão tam thấy ả đáng thương mới phá lệ để cho ả vào phòng đấu giá Huyền Cấp, thậm chí còn có mấy lần còn hạ giá thấp thu mua độc thảo của Lại Cô.
“Người phụ nữ này thân thế mặc dù đáng thương, nhưng các ngươi cũng không nên bởi vì sinh lòng thương hại mua linh tinh dược thảo của ả. Những độc thảo này nếu không để ý cũng làm người ta chịu nhiều đau khổ.” Hạ lão tam vừa lắc đầu, vừa cảm khái.
Mấy lần trước lão mua dược thảo của Lại Cô, qua tay cũng không bán được còn bị cấp trên khiển trách một phen.
Lời lão nói lọt trong tai Diệp Lăng Nguyệt một chữ cũng không rơi. Lại Cô nghe Hạ lão tam nói cũng không phản ứng gì.
Nghĩ đến cuộc sống vất vả của người phụ nữ đáng thương này nên đã Thiên Chuy Bách luyện ra một viên tâm kiên cường.
“Ông chủ Tam, ngươi đây không phải là muốn phá hỏng việc kinh doanh của ta sao. Những dược thảo này của ta đều là độc thảo thượng đẳng, nếu là luyện chế đúng lúc...”
“Nếu là luyện chế đúng lúc có thể luyện thành độc dược thượng hạng. Ông chủ Tam, tất cả mọi người đều sợ độc dược, đều cho rằng tất cả độc dược đều là hồng thủy mãnh thú. Nhưng có lúc, độc dược cũng có thể trở thành linh đan diệu dược cứu mạng.” Không đợi Lại Cô nói xong, Diệp Lăng Nguyệt nói tiếp.
Lại Cô khéo léo dùng Đoạn Trường đan giải độc cho Cổ Đại Thiện Nhân, như vậy không cần bàn cãi.
Đôi mắt Lại Cô càng ngày càng sáng, nhìn ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt có chút bất thường. Đó là một loại ánh mắt tương tự với tửu phùng tri kỷ ngàn chén còn ít, chỉ có Diệp Lăng Nguyệt và Lại Cô mới hiểu.
Vị thiếu niên nhìn dáng vẻ yếu ớt thon dài nhưng lại là một cao thủ dùng độc.
“Ngươi cũng là thầy thuốc tu giải độc?”
Ả đi tới phòng đấu giá huyền cấp nhiều lần như vậy, gặp được một vài phương sĩ nhưng đều là những người không hiểu gì về độc dược, vừa nghe độc thảo giống như gặp ma vậy.
“Đâu chỉ là biết, ta còn muốn mua toàn bộ độc thảo của ngươi.”
Tới buổi đấu giá lần này thật đáng giá, Diệp Lăng Nguyệt muốn đem Yến Triệt luyện hóa thành độc nhân, cần số lượng lớn độc thảo. Độc thảo của Lại Cô chính là những độc thảo quý hiếm khó tìm mà nàng đang tìm kiếm.
Càng khó hơn là Lại Cô còn có thể nuôi trồng độc thảo, nuôi trồng độc thảo và linh thực bình thường là không giống nhau, càng khó lựa chọn.
Diệp Lăng Nguyệt nắm giữ Hồng Mông Thiên, có thể nuôi trồng các loại linh thảo, nhưng duy chỉ có các loại độc thảo là nàng vẫn không có cách nào trồng ra.
Điều này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Diệp Lăng Nguyệt tu luyện “ Ngũ Độc Bảo Lục” mà Ngọc Thủ Độc Tôn để lại.
Lại Cô này đúng là một kho báu cực kỳ lớn.
“Những độc thảo này của ta không hề rẻ, mỗi một bụi cây đều cần năm mươi lượng vàng. Hơn nữa muốn mua thì nhất định phải mua toàn bộ.” Lại Cô nghe nói Diệp Lăng Nguyệt muốn mua độc thảo, chẳng những không có hứng thú, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng.
Năm mươi lượng vàng một cây cỏ, còn không mang luyện chế thành đan dược. Lại Cô này không phải là mới vừa rồi bị Cổ Đại Thiếu dọa đến đần người chứ.
Một bên Hạ lão tam nghe trợn mắt hốc mồm.
“Lại Cô, quy tắc trong Vạn Bảo quật ngươi biết rồi đó, không được suy đoán linh tinh. Mấy lần trước, lúc ngươi bán cho ta, toàn bộ độc thảo cũng không quá năm trăm lượng ngân mà thôi.”
“Ông chủ Tam, có câu nói gọi là tay tổ ra tay một cái đã biết có hay không. Bán cho ngài và bán cho vị tiểu huynh đệ này, mặc dù đều là bán nhưng giá trị hoàn toàn không giống nhau. Trên tay mọi người những độc thảo này chỉ là cỏ có độc mà thôi, mà rơi vào trong tay hắn, những thứ kia chính là độc xuyên tràng lấy đi mạng sống.” Trên khuôn mặt xấu xí kia của Lại Cô, không có bất kỳ sự buông lỏng nào.
Da mắt dưới mắt toàn là mụn nhọt, ánh mắt giống như giếng cổ sâu thẳm. Nàng nhìn là biết, Diệp Lăng Nguyệt là một người hiểu biết độc, thậm chí là một cao thủ biết luyện độc.
Lại Cô trực tiếp nói cho nàng biết, Diệp Lăng Nguyệt rất nguy hiểm.
Nếu không phải là vì hai đứa nhỏ trong nhà, nàng cũng không bằng lòng tùy tiện bán độc thảo.
“Hay lắm, ngươi ở đây có một trăm bụi cây độc thảo, giá trị năm ngàn lượng vàng. Thập thiếu ta không mang ngân lượng theo, làm ơn hãy cho ta mượn một ít.” Thấy Lại Cô mở ra giá cao, Diệp Lăng Nguyệt cũng không so đo, ngược lại nàng lại rất thích tính tình thẳng thắn của Lại Cô.
Mặc dù không thể bình sinh, khí chất tướng mạo cũng khác hẳn nhau. Nhưng người xấu xí trước mắt khiến Diệp Lăng Nguyệt nghĩ đến mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc của mình, cũng bị phu quân vứt bỏ, cũng lại một mình nuôi dưỡng con nhỏ.
Lại Cô bị hủy hết dung mạo lại không có nhà mẹ có thể dựa dẫm. Tình cảnh của ả so với hai mẹ con Diệp gia năm đó còn tồi tệ hơn nhiều.
Nhưng trong tình huống này ả có phương pháp một thân luyện độc, nhưng lại không có lầm vào kỳ đồ. Chỉ dựa vào điểm này, cũng đã khiến cho Diệp Lăng Nguyệt rất là khâm phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]