“Hạc đỉnh thảo trăm năm tuổi, ngô công đằng năm mươi năm tuổi.”
Diệp Lăng Nguyệt cẩn thận kiểm tra những dược thảo này, vừa nhìn đã thấy rất vui mừng.
Đối phương bán đều là độc thảo rất khó thấy ở Hạ Đô. Hơn nữa còn thảo cực độc sinh trưởng xung quanh trong độc trùng và tổ độc thú. Ngay cả sư phụ Long Ngữ cất giữ cũng không bằng Lại Cô.
Chỉ tiếc Đại Hạ lại không thịnh hành luyện độc, đến phòng đấu giá huyền cấp cũng đều là những võ giả không có ai biết nhận biết hàng, cho nên dược thảo của Lại Cô không được quan tâm.
Nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt lật xem dược thảo không lên tiếng. Hạ lão tam còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt không hài lòng.
“Lại Cô, Vạn Bảo quật sẽ không thu mua dược thảo của ngươi nữa, đừng dọa khách quý của lão phu, còn không mau ra khỏi đây.” Hạ lão tam rất sợ Phượng Tân cùng Diệp Lăng Nguyệt không thích, vài ba lời đã khiến người phụ nữ xấu xí kia bỏ đi.
“Ông chủ Tam, hai vị khách phía sau ngươi vẫn còn chưa lên tiếng, những dược thảo này của ta tất cả đều là do chính ta nuôi trồng giống như hoang dại, hiệu quả rất tốt. Hai vị khách quý nhìn thử xem?” Người phụ nữ xấu xí kia thấy có mối làm ăn lớn lại cần tiền gấp đương nhiên sẽ không bỏ qua vụ mua bán này.
“Để cho ả ta đến đây đi.” Phượng Tân để ý thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Lăng Nguyệt, quát Hạ lão tam.
Hạ lão tam cũng có vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-khi-nu-quy-de-ngu-thu-cuong-phi/2870634/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.