Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, Hồng Phóng nhận được câu trả lời của Sát Sinh Đường.

“Diệp Hoàng Ngọc, thân nhuộm trọng tật, một mực ẩn cư ở Diệp phủ. Con gái ả, sinh ra đã ngu ngốc, không đủ tháng vừa chết yểu.”

Những tư liệu này đều là thông qua lão nô của Diệp Hoàng Ngọc, Lưu ma mà có được.

Sát Sinh Đường không hổ là đệ nhất tổ chức ngầm của Đại Hạ. Hiệu suất làm việc cực cao, Hồng Phóng lúc này cũng thở phào một cái.

Diệp Hoàng Ngọc cũng được, cô ngốc nữ kia cũng được, chính là một mối đại họa của Hồng Phóng. Đặc biệt là cô gái ngốc kia, nàng đơn giản là điểm nhơ của Hồng Phóng vốn văn võ song toàn.

Nếu có thể, Hồng Phóng nguyện để nàng không được sinh ra.

“Lão gia, người vẫn còn ở nhớ mong con tiện nhân Diệp Hoàng Ngọc cùng con tiểu tiện chủng kia?” Hồng Phóng đang lúc xuất thần, một bàn tay mềm mại như cây cỏ đưa tới cướp lấy phong thư trong tay hắn. Thấy tên của Diệp Hoàng Ngọc. Trong ánh mắt của Gia Cát Nhu chợt lóe lên một tia sáng.

“Phu nhân, ngươi đoán mò cái gì đó. Ta chỉ là đang hoài nghi nữ thích khách ám sát thái tử có liên quan tới Diệp Hoàng Ngọc. Lúc này mới sai người điều tra bọn họ.” Hồng Phóng đối với vị phu nhân này của mình vẫn là có mấy phần kiêng kỵ.

Hắn cười, đem Gia Cát Nhu ôm vào trong ngực, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ.

“Ả? Lão gia, người thật đúng là coi thường công phu của Thiên Giáp Tông chúng ta. Năm đó, Diệp Hoàng Ngọc bị thương, trừ phi có thể tìm được đan dược ngũ phẩm, nếu không cả đời này ả chỉ là một người phế nhân. Còn về con tiểu tiện chủng kia... Ha ha, chết sớm một chút cũng tốt, tránh cho khi lớn lên ngốc lại thêm ngốc, rồi lại làm mất mặt Hồng phủ.” Sau khi thấy Sát Sinh Đường báo cáo, trong lòng Gia Cát Nhu cũng trở nên vô cùng được trấn an.

Trước đây, lúc ả gặp Diệp Lăng Nguyệt liền cảm thấy đối phương có rất nhiều điểm giống với Diệp Hoàng Ngọc. Bây giờ xem ra, cũng là ả đã suy nghĩ nhiều rồi.

Tiểu tiện chủng kia, vốn đã chết từ sớm rồi.

“Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ. Phu nhân cũng không cần để ở trong lòng. Chỉ là nếu một ngày không tìm thấy thích khách. Thái tử và Lạc quý phi, chung quy là không dễ xử lý. Đúng rồi, mấy ngày nữa là hội ngắm hoa, Ngọc Oánh không biết đã chuẩn bị hết chưa?” Hồng Phóng trầm ngâm.

Hắn nuôi dưỡng hai nữ tử và một nam tử. Con gái út Hồng Minh Nguyệt thiên phú cực kỳ cao, đã bái nhập tông môn môn hạ.

Trưởng nữ Hồng Ngọc Oánh, dung mạo xinh đẹp. Hồng Phóng và Gia Cát Nhu đều dốc hết tinh thần muốn để Hồng Ngọc Oánh gả cho Thái Tử Điện Hạ.

Về phần Hồng Ngọc Lang, hắn có quan hệ rất tốt với thái tử. Sau này khi thái tử lên ngôi, sĩ đồ của Hồng Ngọc Lang nhất định sẽ được tỏa sáng.

Nghĩ tới điều này, những điều không vui mà trước đây Diệp Hoàng Ngọc và cô gái ngốc mang đến cho hắn, cũng dần dần  được quên đi.

“Lão gia cứ yên tâm, Lạc quý phi rất yêu quý Ngọc Oánh. Lễ hội ngắm hoa cũng chỉ là một cái cớ, chỉ cần thái hậu nương nương gật đầu đồng ý. Ngọc Oánh nhất định sẽ là thái tử phi tương lai.” Gia Cát Nhu cười duyên.

Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng.

Vợ chồng Hồng Phóng đang nằm mơ giấc mơ Xuân Thu. Thì ở bên này, Diệp Lăng Nguyệt đang đứng trước ở một gian nhà dân đơn sơ.

“Môn chủ, đây chính là chỗ ở của người dân phụ bị Hồng Ngọc Lang giẫm đạp đến bị thương.” Yến Triệt nhìn căn nhà ở phía trước mặt.

Đó là một ngôi nhà không an toàn bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, trong mắt có một chút thương hại.

Đến Yến Triệt cũng đều cảm thấy căn nhà bằng đất bùn này, căn bản người không thể ở.

“Yến Triệt, không phải ngươi nói rằng Hồng Ngọc Lang sau khi gây đả thương đã cho nàng một khoản tiền. Vậy vì sao bọn họ vẫn còn ở chỗ này?” Diệp Lăng Nguyệt cau mày.

Đại Hạ là chốn thành trì phồn hoa nhất Hạ Đô, Nhưng cuộc sống của những người nghèo nơi này so với những người nghèo ở các thành trấn khác còn vất cả gấp vạn phần.

Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy một âm thanh quái dị.

Nàng và Yến Triệt đi vào căn nhà rách nát.

Thông qua một cửa sổ thông gió, bọn họ thấy một đứa bé trai đang bò thoi thóp trên người một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia.

Diệp Lăng Nguyệt và Yến Triệt lập tức tiến vào trong căn phòng.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân, thằng bé trai bị dọa sợ đến co vào trong góc.

Người phụ nữ trên giường bệnh sợ hãi trợn to mắt, phát ra tiếng khóc rất mơ hồ.

“Đây?” Diệp Lăng Nguyệt vén chăn trên người phụ nữ lên, phát hiện tứ chi nàng máu thịt be bét một mảng. Nhìn đến miệng nàng chút nữa, đầu lưỡi nàng lại như đã bị ai cắt mất.

“Môn chủ, đứa bé kia bị độc làm cho câm rồi, không thể nói chuyện.” Yến Triệt kiểm tra đứa trẻ kia, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

Người phụ nữ bị thương rất nặng, lại thêm không được cứu chữa kịp thời, tính mạng đã bị đe dọa. Vết thương gãy chân đứt lưỡi như vậy, đến Diệp Lăng Nguyệt cũng không có cách nào để cứu chữa.

Lúc này Diệp Lăng Nguyệt liền mang hai mẹ con tới tháp Phương Sĩ tìm Long Ngữ đại sư.

Trải qua một hồi nỗ lực, tính mạng hai mẹ con coi như đã giữ được.

“Người hạ thủ, thật là ác độc. Nếu mà con chậm trễ phát hiện ra họ thì hai mẹ con này chết chắc rồi.” Long Ngữ đại sư là một Phương Sĩ, gặp qua không ít bệnh hoạn. Nhưng cũng chưa từng thấy ai lại ra tay với phụ nữ và trẻ con mà trói gà không chặt như thế, thậm chí ra tay còn rất nặng.

Người phụ nữ kia tứ chi đứt đoạn, đầu lưỡi cũng đứt. Coi như là cứu sống được thì cũng không thể nói chuyện. Rốt cuộc là người nào hạ thủ, từ phía nàng ấy thì không thế biết được bất kỳ manh mối nào.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người đứa bé kia.

Đứa bé kia, hiển nhiên đã phải chịu một nỗi sợ hãi rất nghiêm trọng. Diệp Lăng Nguyệt và Yến Triệt sử dụng rất nhiều phương pháp thì đứa trẻ ấy mới nghe lời ăn viên giải độc đan, lau mặt chải tóc một lúc.

Lúc nhìn thấy bộ dạng của đứa trẻ được lau rửa sạch sẽ, Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc.

Đây là một đứa bé trai diện mạo rất thanh tú, khoảng chừng năm sáu tuổi. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy đứa trẻ này có chút giống với một người nào đó. Suy nghĩ một lát, đứa bé này cực giống với Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ.

Sau khi dùng giải độc đan, đứa trẻ đã có thể nói chuyện.

“Rất nhiều người xấu... Mẹ...” Mộ cách ngắt quãng, đứa trẻ nói cho Diệp Lăng Nguyệt những chuyện đã xảy ra.

Cha đứa trẻ mất sớm, nó với mẫu thân sống nương tựa vào nhau. Mãi cho tới tận bây giờ, hai mẹ con đều dựa vào phu nhân ở Hạ Đô bán một chút kim thêu mà sống.

Khoảng nửa tháng trước, có một ngày nó và mẫu thân đang đi trong thành.

Nửa đường không cẩn thận, gặp một chiếc xe ngựa. Từ trên xe ngựa đi xuống là một đại huynh rất đẹp trai. Vị đại huynh kia sau khi thấy thằng bé trai liền cho nó kẹo ăn rồi đưa nó lên xe ngựa.

“Người kia mang con đi đâu vậy?” Thằng bé trai tuổi tác quả thực còn quá nhỏ. Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể là vừa an ủi, vừa tạo cảm hứng cho nó.

“Vị đại huynh kia, mang con tới một căn phòng rất lớn. Bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp. Còn có một vị đại huynh mặc y phục màu vàng.” Khi đứa bé trai nói tới chỗ này, trên khuôn mặt béo mập xuất hiện một tia hoảng sợ. Chắc chắn là nhớ lại chuyện gì đáng sợ.

“Nói từ từ thôi. Cái vị đại huynh mặc ý phục màu vàng có phải đã làm gì với con không?” Yến Triệt kiên nhẫn dụ dỗ đứa nhỏ. Từ nhỏ hắn là người rất thích trẻ con, rất có năng khiếu trấn an trẻ con.

“Hắn lột y phục của con, trói con lại... Còn không ngừng sờ con...” Đứa trẻ nghẹn đỏ mặt, khóc lên.

Yến Triệt vẻ mặt biến sắc, nắm chặt tay thành hình quả đấm. Hắn đã hiểu ra đứa trẻ ấy đã gặp phải chuyện gì.

Lúc còn ở Trung Nguyên, một số những đứa trẻ diện mạo đẹp đẽ, sẽ bị một số Tà Giáo giáo đồ hoặc là số ít quý tộc có sở thích đặc biệt, giam cầm lại. Những người này có hành vi lạm dụng tình dục trẻ em.

Không ngờ rằng ở Hạ Đô, ban ngày ban mặt cũng có người dám làm ra những chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.