Chương trước
Chương sau
Mặc dù Phượng Tân nhiều lần nói rõ cơ thể mình không còn đáng ngại. Nhưng Mục lão tiên sinh vẫn cứ vội vàng đi tìm Liêu hội trưởng kiểm tra trong ngoài cho Phượng Tân một lần nữa.

“Cơ thể Phượng thiếu không có vấn đề gì cả, hơn nữa khí sắc so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều.” Liêu hội trưởng đi ra khỏi cửa phòng nói chuyện với Mục lão tiên sinh.

“Điều này thật kỳ lạ, không dùng đan dược, cũng không có biện pháp trị liệu đặc biệt. Chẳng lẽ là Diệp tiểu cô nương kia thật sự có y thuật hơn người?” Mục lão tiên sinh suy nghĩ mãi mà không có cách nào lý giải nổi.

Mục lão tiên sinh hầu hạ Phượng Tân nhiều năm như vậy, chứng kiến Phượng Tân lớn lên từ nhỏ. Ông cũng để ý rằng, thiếu gia nhà mình đối xử rất khác với vị cô nương Diệp Lăng Nguyệt này.

Giống như là mới vừa rồi, bộ dáng của thiếu gia rõ ràng là muốn bảo vệ Diệp Cô Nương.

Ở trong Vân Mộng Chiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Diệp Lăng Nguyệt có lai lịch ra sao.

Mục lão tiên sinh thay đổi dáng điệu hòa nhã ngày thường. Ông hạ bút viết một bức thư đưa cho một tên thị vệ.

“Lập tức đi điều tra thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, càng rõ ràng càng tốt.”

Bất luận đối phương có lai lịch như thế nào, nhưng cũng đều là người của Đại Hạ. Ông nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, mục đích tiếp cận thiếu gia của người này rốt cuộc là gì.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi cùng nhau trở về Ly thành. Vừa vào đến thành, các nàng đã nghe ngóng được An Mẫn Hà đã trở lại Đế Đô.

Lần đi này của nàng rất vội vàng, đừng nói là Ngũ Trân Nhưỡng, ngay cả cổ phần ở Túy Tiên Cư trước đây cũng đều thuộc về Diệp Lăng Nguyệt.

“Thật là sảng khoái, Lăng Nguyệt, bắt đầu từ hôm nay muội chính là đại cổ đông thứ hai của Túy Tiên Cư. Từ nay về sau, chúng ta phải song kiếm hợp bích tranh thủ sớm tối giúp Túy Tiên Cư phát triển thành Đại Hạ đệ nhất tửu lâu.” Lam Thải Nhi nói, trong lòng không giấu nổi sự sung sướng.

Từ sau khi theo cha đến Ly thành, đã rất lâu rồi nàng mới được hả giận như vậy.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ cười không nói. Túy Tiên Cư chỉ là bước đầu tiên của nàng, Đế Đô Hồng phủ mới là mục đích chính.

Sau khi tạm biệt Lam Thải Nhi. Diệp Lăng Nguyệt quay về phòng.

Vừa về tới phòng, Diệp Lăng Nguyệt liền bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc thu hoạch được của chuyến đi Vân Mộng Chiểu lần này.

Tính ra chuyến đi Vân Mộng Chiểu lần này, thật đúng là thu hoạch không nhỏ.

Giáo huấn cho An Mẫn Hà bài học để đời, không tốn công sức có thể lấy được tiền của Túy Tiên Cư, còn có Chiểu Chu Nguyên Hạch, trứng Phượng Hoàng... Những thứ này đều đồ tốt hiếm gặp.

Lúc này, Diệp Lăng Nguyệt chợt phát hiện ngoài Chiểu Chu Nguyên Hạch và trứng Phượng Hoàng ra thì vẫn còn một vật nữa.

Đó là một món đồ hình vuông kích thước cỡ viên gạch.

Ước chừng dày bằng nửa ngón tay, màu xanh đen, bề mặt toàn rêu, nhìn qua là biết cũng đã lâu năm.

Diệp Lăng Nguyệt lại không nhớ, trong bọc hành lý của nàng lại có đồ vật tầm thường đến vậy.

Chợt trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, nàng nhớ ra.

Đây là thứ nàng có được từ trong tổ Phượng Hoàng. Lúc đó, nàng đang chuẩn bị trộm trứng, nào biết Kim Giác Đại Mãng và vợ chồng Phượng Hoàng vừa xuất hiện, nàng liền vớ bừa một thứ ở trong tổ Phượng Hoàng.

Tình huống lúc đó khẩn cấp, Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhìn kỹ, đem đồ cho vào Hồng Mông Thiên.

Sau chuyện này nghĩ lại, nàng liền nhớ ra, thứ lúc ấy nàng lấy ra từ trong tổ Phượng Hoàng, chính là viên đá không biết là gì này.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Diệp Lăng Nguyệt cầm viên đá trong tay, lật qua lật lại xem xét.

Chính vào lúc nàng buồn bực, Càn Đỉnh phát ra một âm vang “pu pu”.

Đỉnh Tức tràn ra làm vỡ vụn viên đá, thoáng cái đã bị hút vào trong Càn Đỉnh.

Trong chớp mắt, mảnh vụn của viên đá bị hút vào trong Càn Đỉnh. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy Nguyên Lực trong người đang dần dần tăng lên.

Cảm giác này, nàng đã từng gặp phải, đây là muốn đột phá?

Nàng đột phá Luyện Thể Cửu Trọng chưa lâu, nếu muốn đột phá đến Hậu Thiên, ít nhất còn cần cả tháng, thậm chí lâu hơn. Không ngờ rằng, Càn Đỉnh sau khi nuốt viên đá thần bí này lại nhanh chóng đột phá.

Diệp Lăng Nguyệt sợ hãi. Nàng không chần chờ chút nào, nhanh chóng tiến vào Hồng Mông Thiên.

Ngay sau khi tiến vào Hồng Mông Thiên. Diệp Lăng Nguyệt lập tức vắt chéo chân ngồi xuống.

Trong Càn Đỉnh, Đỉnh Tức đang ôm trọn miếng Đỉnh Phiến, lúc này trên Đỉnh Phiến, lớp rêu bong ra, lộ ra mặt bên trong của viên đá.

Một mảnh linh lực màu xanh lam, trong nháy mắt tràn đầy Càn Đỉnh.

Đỉnh Tức đang tiêu hóa linh lực màu xanh lam, nhanh chóng chuyển đổi thành Nguyên Lực.

Lượng lớn linh lực không ngừng di chuyển trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt, cọ rửa tĩnh mạch và tạng phủ của nàng, ước chừng hơn nửa ngày, Diệp Lăng Nguyệt mới mở được mắt ra.

Hậu Thiên Tiểu Thành... Nàng thoắt cái đã vượt qua Cửu Trọng và Bích Lũy của Hậu Thiên, đột phá đến Tiên Thiên Tiểu Thành.

Diệp Lăng Nguyệt vui mừng nhìn tứ chi mình. Chỉ trong nửa ngày, cơ thể Diệp Lăng Nguyệt giống như cây xuân liễu sau cơn mưa, thoáng cái đã bình phục rất nhanh.

Da thịt nàng càng trở nên trắng nõn, eo nhỏ đi rất nhiều. Dáng người càng thêm yểu điệu, cả người giống như lớn thêm hai ba tuổi.

Trong khi Càn Đỉnh luyện hóa “viên đá” thần bí. Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, đây không phải là một viên đá thông thường.

Thủy Chi Linh nồng đậm như vậy, vậy thì rõ ràng là Ngũ Hành Chi Thủy Đỉnh Phiến trước đây Thái Tổ Diệp Vô Danh từng nói với mình.

Trước đây Thái Tổ Diệp Vô Danh từng nói với nàng, người từng sử dụng Đỉnh Phiến của Ngũ Hành Thủy Đỉnh bị thất lạc ở Vân Mộng Chiểu. Nếu có cơ hội sẽ đến Vân Mộng Chiểu tìm một chuyến.

Chỉ tiếc lần này, gặp chuyện trứng Phượng Hoàng nên Diệp Lăng Nguyệt không có cơ hội đi tìm kiếm mảnh Thủy Đỉnh.

Không ngờ rằng vô tình lại có được mảnh Thủy Đỉnh ở trong tổ Phượng Hoàng.

Vốn dĩ hai vợ chồng Băng Hoàng và Hỏa Phượng, lúc làm tổ ở Vân Mộng Chiểu, đã chọn lấy một ít đồ gì đó dùng để lấp đầy tổ Phượng Hoàng.

Bọn chúng vô tình phát hiện ra mảnh vụn Thủy Đỉnh này. Dĩ nhiên, vợ chồng Phượng Hoàng không biết tác dụng kỳ diệu của mảnh vụn này. Bọn chúng chỉ có cảm giác, Thủy Chi Linh của “viên đá” này rất dồi dào, phù hợp với sinh trưởng của trứng Tiểu Phượng Hoàng, nên lót ở dưới tổ Phượng Hoàng mà thôi. Nào ngờ, bị Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị trộm trứng tiện tay cầm đi.

Cũng bởi vì mảnh vụn này, đã giúp ích rất nhiều cho Diệp Lăng Nguyệt.

Lại nhìn Càn Đỉnh trong tay, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, Đỉnh Ấn vốn dĩ là màu đen thui, lúc này trên thân Đỉnh có thêm đường vân nước màu xanh lam. Điều đó chứng tỏ Càn Đỉnh của nàng đã có một phần năng lực của Ngũ Hành Thủy Chi Đỉnh.

Lại nhìn Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh, ban đầu cũng là màu trắng lại biến thành màu xanh lam nhạt.

Lúc này Diệp Lăng Nguyệt vẫn không biết, Thủy Chi Đỉnh Phiến ngoại trừ đem đến sự biến hóa cho bản thân nàng và Càn Đỉnh ra, còn mang đến cho nàng một điều bất ngờ lớn.

Diệp Lăng Nguyệt đang than thở, bên tai, tiếng chó sủa kích động.

Diệp Lăng Nguyệt vừa nãy chỉ lo đột phá. Trong lúc nhất thời, cũng không để ý trong Hồng Mông Thiên phát sinh dị biến.

Mà loại dị biến này, cũng là bởi vì nàng đạt được Ngũ Hành Thủy Chi Đỉnh Phiến.

Diệp Lăng Nguyệt theo tiếng kêu của Đại Hoàng, do dự nhìn về phía cách đó không xa.

Diệp Lăng Nguyệt phát hiện một điều không thể tin được, trong Hồng Mông Thiên thoáng cái đã có thêm một dòng suối nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.