Không thể không nói, Mộc Dao Tiên Tử mỗi lần đều nói trúng trọng tâm cốt lõi của vấn đề, nhưng mọi người lại không hề tin nàng ta.
Phượng Tầm càng trừng mắt nhìn Mộc Dao Tiên Tử: “Ngươi câm mồm ngay cho ta!”
Mộc Dao Tiên Tử hứ một cái, quay sang lườm Phượng Vũ: “Ngươi nói xem! Lúc nãy ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao vừa rồi không thấy tăm hơi ngươi đâu? Có phải ngươi đã đi báo tin cho hắn rồi không?!”
Phượng Vũ trưng ra khuôn mặt ngờ nghệch không hiểu gì nhìn Mộc Dao Tiên Tử, chớp đôi mắt đen trong veo giải thích: “Ta chính xác ra ngoài thôi mà.”
“Đừng nói là ngươi đi nhà xí đấy nhé! Bọn ta đã tìm ngươi khắp nơi rồi, nhưng mà không hề nhìn thấy ngươi! Chẳng lẽ nhà xí mà ngươi đi lại xa đến vậy? “ Mộc Dao Tiên Tử hỏi không ngớt lời.
Phượng Vũ trưng ra khuôn mặt vô tội: “Ta đi tắm mà, chính là ở thác nước cao cách đây 5 dặm, “
Mộc Dao Thiên Tử một chữ cũng không tin: “Vậy tại sao bọn ta chỗ nào cũng gọi ngươi, ngươi đều không lên tiếng trả lời?”
“Chắc là tiếng thác nước ngay đó lớn quá, ta không nghe thấy. “khuôn mặt Phượng Vũ tràn đầy vẻ vô tội: “Nguơi thật sự đã đến thác nước bên vách núi gọi ta sao?”
Mộc Dao Thiên Tử: “……..”
Lúc Phượng Vũ đối mặt Mộc Dao thiên Tử cảm thấy nhẹ nhõm như thường, đối mặt với ánh mắt của Huyền Dịch, cũng có thể giữ vững sự tỉnh táo và kiềm chế, nhưng mà…
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-hoang-hau/2705563/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.