Chương trước
Chương sau
Hồ di nương chính là di nương của Thành Uyển Nhi, ở trong phủ được Thành Minh sủng ái nhiều năm, đối đãi với người ôn hòa, tính khí cực tốt, ngay cả Thành phu nhân cũng sinh sống tốt đẹp với cô ta nhiều năm.
Từ sau khi Thành phu nhân có mang, vì không để bà bị mệt, chuyện lo liệu hậu viện bèn giao cho Hồ di nương. Lúc trước Thành Thanh Ninh còn cảm thấy, vị di nương này mặt mày từ thiện, thật sự yêu thương cô.
Sau khi sống lại một kiếp mới biết, có người con gái tâm địa độc ác như Thành Uyển Nhi, Hồ di nương làm sao có thể là một đóa hoa vô hại chứ? Chẳng qua là một đóa bạch liên già tuyệt thế mà thôi!
Biết rõ cô biết thuật y độc, còn hạ độc với Thành phu nhân, Hồ di nương đây là chắc chắn cô một lòng đều để trên người của Mặc Hàn Dạ, không lo sống chết của Thành phu nhân?! . Truyện Võng Du
Nhưng mà trước mắt cô không có chứng cứ chính xác chứng minh là Hồ di nương làm, chỉ có thể căn dặn Lí ma ma và Đông Nhi sau này phải cẩn thận hơn nữa, đem dụng cụ ăn mang về Minh Châu các.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn sáng, dụng cụ ăn đặt trước mặt Hồ di nương, giống y như bộ lúc trước Thành phu nhân dùng qua. Hồ di nương thay đổi thần sắc, nhưng chỉ nhanh chóng phớt qua, giống như không có việc gì đẩy chén đũa bên tay rơi xuống đất, sau đó lệnh người đổi một bộ chén đũa mới vào. Thấy vậy trong lòng Thành Thanh Ninh đã rõ.
Tối qua cô đã tra ra độc mãn tính đó là gì, chỉ chờ cho Hồ di nương ăn miếng trả miếng...... Trước mắt là 17 năm Thương quốc, mấy ngày nữa chính là sinh nhật 50 tuổi của Thuận Hòa phu nhân, lúc đó hoàng thượng sẽ lệnh làm tiệc lớn. Thuận Hòa phu nhân là mẫu thân của Mặc Hàn Dạ, hoàng hậu tiền triều. Mặc Hàn Dạ vốn là hoàng tử do tiên đế thân lập.
Sau khi tiên đế băng hà, hoàng thúc của hắn lấy cớ Mặc Hàn Dạ “Tuổi nhỏ, có bệnh trong người không thể thống lĩnh thiên hạ”, đoạt hoàng quyền từ trong tay hắn. Không những phế đi ngôi vị hoàng tử của hắn, còn đem tiên hoàng hậu đuổi ra khỏi cung. Vì để thể hiện sự “Nhân từ” của bản thân, cũng vì để bịch miệng người dân, phong Mặc Hàn Dạ làm Sở vương, tiên hoàng hậu là nhất phẩm Thuận Hòa phu nhân.
Không biết là vì có thể giám sát Mặc Hàn Dạ tốt hơn, hay là vì để không bị người đời sau đàm tiếu, hoàng đế hạ lệnh Sở vương có thể sống trong Kinh Thành, ban cho Mặc Hàn Dạ và Thuận Hòa phu nhân ở trong phủ Sở vương hào hoa khí phái. Thành Minh thân là hộ quốc công, tự nhiên là người đầu tiên đứng ra phò trợ Mặc Hàn Dạ lên ngôi vua.
Sau khi Mặc Tông Bình lên ngôi vua, mấy vị lão thần đứng đầu là Thành Minh dùng bãi quan để bày tỏ sự phẫn nộ trong lòng của mình. Nhưng đạo cao một tấc ma cao một trượng, Mặc Tông Bình dùng tính mạng họ hàng Thành gia, cùng với hơn trăm mạng người trên dưới phủ hộ quốc công để uy hiếp Thành Minh, ép ông ấy tận trung với hắn.
Thành Minh không còn cách nào chỉ có thể cuối đầu xưng thần với Mặc Tông Bình, cũng chính vì như vậy, Mặc Hàn Dạ hận Thành Minh, hận phủ hộ quốc công, thậm chí hận Thành Thanh Ninh. Hoặc là nói bản tính của Mặc Hàn Dạ chính là như vậy, đối với bất cứ người nào cũng đều lãnh khốc vô tình.
Kiếp trước chính là vào ngày sinh thần 50 tuổi của Thuận Hòa phu nhân, Thành Thanh Ninh bị Thành Uyển Nhi hạ độc, bị người làm nhục. Nhà tổ tiên trăm năm Thành gia, cũng là hôm đó bị đốt thành một mảnh tro tàn.
Nghĩ đến đây, ý hận trong lòng Thành Thanh Ninh đổ ập đến, cô không nhịn được nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn hận khắc cốt ghi tâm đối với Thành Uyển Nhi, cùng với người ở phía sau cô ta.
Đúng giờ dậu, phủ Sở Vương đưa đến thiệp mời thọ yến của Thuận Hòa phu nhân. Minh Nguyệt và Triều Lộ hầu hạ Thành Thanh Ninh hơn 10 năm, sự si mê của cô đối với Mặc Hàn Dạ hai nha đầu cũng đều biết. Nhìn thấy Thành Thanh Ninh rơi vào trầm tư, Minh Nguyệt không nhịn được mở miệng khuyên bảo “Tiểu thư, người vô tình vô nghĩa như Sở vương, tiểu thư vẫn là buông xuống đi! thọ yến này chúng ta không tham gia cũng được, để tránh tiểu thư lại bị Sở vương làm nhục, lúc đó quan quyền quý trong Kinh Thành đều sẽ đến dự tiệc.....”
Minh Nguyệt cũng là thật lòng nghĩ cho danh dự của Thành Thanh Ninh. “Bổn tiểu thư không thiết đi.” Thành Thanh Ninh cong môi, trong mắt một màn lạnh băng. Trong lòng cô sớm đã tính toán xong, hôm đó cô chắc chắn sẽ không đến phủ Sở vương. Cô phải trông chừng ở trong Thành phủ, bắt được người phóng hỏa, đem Thành Uyển Nhi cùng đánh vào địa ngục!
Rất nhanh đã đến ngày mừng thọ của Thuận Hòa phu nhân. Khăng khăng ông trời không chiều ý người, lúc nãy còn trời nắng chan chan, rất nhanh đã mây đen mịt mù, có mấy tía sấm chớp thoáng qua, tiếng sét “Rầm” vang lên bên tai. Xem ra, trận mưa lớn này sắp đến rồi. Thành Thanh Ninh nằm trên nóc nhà, không nhịn được thở dài một hơi. Quả nhiên sống lại một kiếp, tình tiết căn bản không giống với kiếp trước!
Cô vốn tưởng, bản thân không đến phủ Sở vương thì có thể tránh được bị Thành Uyển Nhi hạ độc; trực trong Thành phủ cũng có thể bắt được người phóng hỏa. Ai biết được, hôm nay kiếp trước trời nắng chói chan, là thời cơ tốt để phóng hỏa...... kiếp này lại là mưa rào?
Thành Thanh Ninh đứng lên, phẩy đi bụi bám trên váy, đi vào trong phòng. Như vậy xem ra, ngọn lửa này, không cháy lên được rồi. Trong phòng ngột ngạt, Triều Lộ mở cửa sổ ra, Minh Nguyệt ôm lấy chăn đã phơi xong đi vào, bẹt miệng nói “Tiểu thư, lúc nãy nô tì nhìn thấy đại tiểu thư ra ngoài. Trang điểm lòe loẹt, chắc chắn là đi tham gia thọ yến của phủ Sở vương!”
“Lòe loẹt thì thế nào? hôm này mưa không nhỏ, bao nhiêu người sẽ phải chịu khổ.” Thành Thanh Ninh bỗng dưng nói một câu. Minh Nguyệt phát hiện ra dường như Thành Thanh Ninh trong lời có lời, nhưng thấy cô không nói nhiều, bèn mặt đầy nghi hoặc đi cất chăn.
Lúc này Lí ma ma đến, nói Thành phu nhân không yên tâm Thành Thanh Ninh, đặc biệt bảo bà đến xem xem, Thành Thanh Ninh có ngoan ngoãn ở trong phủ không. “Lý ma ma, người về bảo mẫu thân yên tâm, ta hôm nay ngoan ngoãn ở trong phủ, sẽ không đến phủ Sở vương làm mất mặt đâu.” “Dạ”
Lý ma ma ứng tiếng, cười khẽ nhìn cô “May nhờ nhị tiểu thư, phu nhân hôm nay khí sắc tốt hơn nhiều rồi.” Thành Thanh Ninh đây mới yên tâm. Mấy ngày trước, Thành Thanh Ninh đã căn dặn Minh Nguyệt, đến viện của Hồ di nương làm một chuyện.
Minh Nguyệt là người tay chân lanh lợi, công phu không phàm, chớp mắt đã hoàn thành nhiệm vụ cô giao, cô chỉ chờ tin là được. Như vậy, Thành Thanh Ninh thông thả tự nhiên nằm ở trên ghế trúc dưới hành lang. Một trận gió phất qua, hành lang vô cùng mát mẻ, dần dần xua đi cái nóng bức của mùa hè. Từng giọt mưa tí tách rơi xuống, bụi trên mặt đất cũng theo đó mà biến mất.
Thành Thanh Ninh không nhịn được cảm thán, cuộc sống tốt đẹp như vậy để đó không hưởng thụ, cứ phải chạy theo Mặc Hàn Dạ đó, lấy mặt của mình đi xem mặt lạnh của hắn, kiếp trước não cô có phải vào nước rồi không? Rất nhanh, Thành Thanh Ninh đã ngủ thiếp đi.
Triều Lộ sau khi đắp chăn mỏng cho cô, cùng với Minh Nguyệt ngồi trước cửa may vá. Thành Thanh Ninh lại có một giấc mơ dài, trong mơ cô thân trong biển lửa, không có nơi thoát. Ngọn lửa đốt cháy tà váy của cô, tay áo của cô, dần dần nuốt chửng cô. Cái đau tận xương do lửa cháy bỏng mang đến, cô ngay cả tiếng kêu cứu đều không thể phát ra.
Mà ở cách cô không xa, một người đàn ông vượt qua biển lửa đi về phía cô. Mặt mày của người đàn ông âm u đáng sợ, nhưng khi cô đưa tay về phía hắn, hắn lại nhẫn tâm một đao, chặt đứt đôi tay của cô.....
“A.....” Thành Thanh Ninh bị ác mộng làm tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, tự mình lẩm bẩm nói “Sao lại mơ thấy Mặc Hàn Dạ người đàn ông thối đó, tên đại ác ma đó! mình nhất định là ma chướng rồi.....” Vừa dứt lời, trước mặt xuất hiện một bóng đen. Thành Thanh Ninh ngẩn đầu, vừa đúng nhìn vào đôi mắt lạnh thấu xương đó của Mặc Hàn Dạ “Đàn ông thối? đại ác ma?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.