Thành phủ, cửa lớn đóng chặt. Thành Thanh Ninh xoay người nhìn về hướng Mặc Hàn Dạ, sắc mặt có chút không tự nhiên nói “Đưa đến đây đi, trời không còn sớm nữa, huynh cũng sớm về nghỉ ngơi đi.” Mặc Hàn Dạ ngẩn đầu nhìn cửa lớn đóng chặt, mặt không biểu cảm lắc đầu “Bổn vương muốn nhìn muội vào rồi mới đi.” Cái này..... Thành Thanh Ninh ho khan một tiếng “Vậy muội đi gõ cửa.” Mặc Hàn Dạ gần đây chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi, đột nhiên quan tâm cô như vậy, thật là dọa chết trái tim nhỏ bé này của cô rồi.
Còn về Mặc Hàn Dạ có phải động lòng với cô hay không, Thành Thanh Ninh không dám hỏi thẳng, cũng không dám hỏi vòng vo. Lỡ nghe lời cô hỏi, Mặc Hàn Dạ lại sinh lòng chán ghét cô nữa thì sao? Nay cô không quen với việc Mặc Hàn dạ đối xử tốt với cô như vậy, nhưng nếu lại trở về thái độ ác liệt như lúc trước, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy bản thân không chịu nổi đả kích này. Do đó, trước khi Mặc Hàn Dạ chưa mở lời nói rõ, cô vẫn là không tự mình tìm không thoải mái nữa. Hắn tốt với cô, thì cô cứ giả ngốc nhận lấy;
Nếu hắn không tốt với cô, thì cô vùng dậy phản kháng. Kết quả tệ nhất cũng chính là cô rải một nắm thuốc qua, sau đó chịu trách nhiệm với Mặc Hàn Dạ! Tầm nhìn của Mặc Hàn Dạ giống như hai ngọn đuốc vậy, nhìn thẳng sau lưng cô, đốt đến cả người cô đều nóng ran, Lúc này, cửa lớn bị người ta mở ra, tiểu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-vuong-gia-sung-the-xin-khac-che/1196742/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.