Nhìn Thuận Hòa phu nhân thích Thành Thanh Ninh như vậy, vốn một tia bất an và khẩn trương trong mắt Mặc Hàn Dạ cũng đột nhiên tan biến. Thành Thanh Ninh có chút cứng nhắc từ chối khéo “Đa tạ phu nhân giữ con lại.” “Nhưng mẫu thân con nói qua, không thể về phủ quá muộn. Con là một cô nương, không phải công tử, để tránh truyền ra sẽ bị người khác cười chê.” Nói đến đây, Thành Thanh Ninh có chút ngượng ngùng mỉm cười “Lúc trước danh tiếng của con đã đủ khó nghe rồi, nay nếu còn không tìm về một chút, e là mặt của Thành phủ đều mất mặt đến ngoài Kinh Thành rồi.”
Tự cười nhạo như vậy, tiểu thư trong Kinh Thành e là chỉ có Thành Thanh Ninh nói ra được. Trong lòng Thuận Hòa phu nhân càng nhìn cô thuận mắt, càng cảm thấy thích “Những thứ đó chẳng qua đều là người ta đồn mà thôi.” Mặc Hàn Dạ mãi không mở lời cũng đột nhiên nói theo “Không sai, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời đồn.” Thành Thanh Ninh đầu đầy vạch đen. Huynh đài, người thật sự là đến an ủi ta sao? Thuận Hòa phu nhân liếc con trai mình “Không biết nói chuyện thì đừng nói, đừng làm hỏng tâm trạng của Thanh Ninh.”
Bị mẫu thân nhà mình dạy dỗ, Mặc Hàn Dạ cũng không tức giận, chỉ ngoan ngoãn im miệng, một bộ dạng “Nghiêm túc nghe các người nói chuyện” Vân Đóa vào thắp đèn, nhìn thấy không khí yên tĩnh đầm ấm trong phòng, không nhịn được đỏ mắt. Lúc trước phủ Sở vương lớn này, chỉ có hai mẹ con Mặc Hàn Dạ và Thuận Hòa phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-vuong-gia-sung-the-xin-khac-che/1196741/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.