[ làm gì cũng phải có chứng cứ ] Vân Ngạo Tuyết thật sự muốn cười to ba tiếng. “Phụ thân muốn nghe ta nói cái gì?” Vân Quân Niên không nghĩ là Vân Ngạo Tuyết vậy mà đột ngột nói một câu như vậy , nhất thời sửng sốt không có nói tiếp. “Đây là khuê phòng của ta, nửa đêm Hạ thị vệ trưởng nói tiếp nhận mệnh lệnh của phụ thân muốn xông vào bị ta cự tuyệt, thế bọn họ có nghĩ tới nam tử đêm khuya xâm nhập đối với ta mà nói, tương lai đối mặt chính sẽ là đồn đãi vớ vẩn như thế nào ? Cho dù là phụ thân có lệnh, cũng không có nói bọn họ có thể ngang ngạnh đạp đổ cửa viện của ta đi? Đây cùng cường đạo có khác gì nhau? Nếu ta cự tuyệt làm trong lòng Hạ thị vệ không thoải mái, vậy thì ta đây không còn lời nào để nói.” Hạ Khởi cũng không nghĩ tới cái vị đích nữ Vân gia từ trước đến nay không cảm giác tồn tại gì lại lươn lẹo như vậy , lại còn có nói những câu có lý, càng muốn mệnh chính là nha đầu này còn hiểu được suy một ra ba, lấy thừa tướng đại nhân áp người. Muốn nói thừa tướng đại nhân có cho phép bọn họ xông vào hay không, giống như thật đúng là không có. Sở dĩ tự tiện xông vào phòng của Vân Ngạo Tuyết, chẳng qua vào trước ra oai thôi, cho rằng đích nữ không được sủng ái này không dám đắc tội bọn họ, cũng muốn cho nữ quyến các sân khác một cái ra oai phủ đầu để tốc chiến tốc thắng, chỉ là không nghĩ tới đá vào cái ván sắt. Sau lại lục soát một vòng đang muốn kẹp chặt cái đuôi xám xịt rời đi thì đôi mắt hắn đột nhiên ngó tới ống quần Vân Ngạo Tuyết, bên trên có chút vết máu đỏ tươi . Thật đúng là trời không tuyệt đường người. Ngay lập tức đồng tử của Hạ Khởi co rụt lại, giống như là phát hiện chứng cứ gì đó khó lường. Hiện tại đại nhân ở đây, Hạ Khởi sở dĩ nhẫn đến bây giờ chính là muốn một kích tất trúng! Hạ Khởi cảm thấy Vân Ngạo Tuyết đang kéo dài thời gian, đối mặt với chất vấn của nàng, lúc này hắn đứng đến thẳng tắp, trong lời nói lại có ý khinh miệt, “Đại tiểu thư, ngài hẳn là cảm thấy may mắn khi đại nhân còn cho ngài một cơ hội cãi lại.” Vân Ngạo Tuyết mắt lạnh liếc hắn, thế nhưng không giống hài tử mười sáu tuổi hài tử ngây thơ hồn nhiên nên có, trong ánh mắt kia phảng phất nhưng tụ một luồng ánh sáng, có thể làm suy nghĩ chân chính trong nội tâm hắn không chỗ che giấu. “Phải không? Tự tiện xông vào khuê phòng của ta, lại không rõ nguyên do chỉ trích ta là đồng lõa, đỉnh mũ lớn như vậy không phân xanh đỏ đen trắng chụp vào đầu ta, chứng cứ đâu?” Hạ Khởi cũng không cam lòng yếu thế, “Đại tiểu thư nói chứng cứ với ta? Như thế lại nhắc nhở ta, nếu đại nhân cũng ở, vậy thỉnh đại tiểu thư trước mặt mọi người giải thích một chút, vết máu trên ống quần ngài từ đâu mà đến?” Vân Ngạo Tuyết biết hắn sẽ nắm điểm sai lầm này của mình không bỏ, cũng biết hắn sẽ lấy cái này làm chứng cứ. Mấu chốt là hiện tại nàng cũng không biết vết máu này có phải của Cố Lan Tức hay không . Không chờ nàng nói chuyện, Hạ Khởi lại mở miệng, “Nếu đại tiểu thư không trả lời được , ta đây giúp đại tiểu thư nói, thời điểm hắc y nhân vừa rồi cùng ta giao điểm bị thiên diệp kiếm của ta gây thương tích, đại tiểu thư có biết người bị thiên diệp kiếm làm bị thương sẽ như thế nào sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]