Khi người buồn ngủ đương nhiên sẽ không để ánh nến quá sáng, Liễu Phạn Âm lại thấy Vân Ngạo Tuyết ăn mặc thực đơn bạc, lại nghe nàng đem mình kéo đến trận doanh của Hạ Khởi, bà ta hơi có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Ngạo Tuyết, Hạ Khởi cũng là vì tốt cho con, không riêng gì sân của con, sân của chúng ta đều phải lục soát.”
“Ta biết.” Vân Ngạo Tuyết nói xong liền đứng lên, nói với nha hoàn cúi đầu bên cạnh, “Đi trải giường cho ta.”
Nàng tự mình đi đến trước mặt Liễu Phạn Âm “Vậy thỉnh mẫu thân đi cùng ta.”
Có nhân chứng, lại có Vân Ngạo Tuyết cho phép, Hạ Khởi liền quang minh chính đại lục soát, trên giường dưới giường đều dùng trường kiếm một từng tấc đào qua, lục soát một vòng, đến cái sợi lông của kẻ cắp cũng không nhìn thấy.
“Hạ đại nhân tìm được kẻ cắp chưa?”
Vân Ngạo Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn đánh ngáp vài cái, ý đuổi người không cần nói cũng biết.
Hạ Khởi cũng không nghĩ tới bày trận địa lớn như vậy, đến cuối cùng cái gì cũng không có, hắn rõ ràng thấy kẻ cắp chạy về phía bên này, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể rời đi, hắn thất bại đang muốn rời đi, đột nhiên liếc đôi mắt đến chỗ góc áo của Vân Ngạo Tuyết.
Ánh mắt Hạ Khởi phát lạnh, từ trong cổ họng hừ ra vài tiếng cười lạnh, tâm tình tức khắc trở nên vô cùng thoải mái, “Làm phiền đại tiểu thư quan tâm, kẻ cắp không tìm được, nhưng mà lại tìm được một tên đồng lõa.”
Vân Ngạo Tuyết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095801/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.