Cố Thư Yểu liếc mắt nhìn thị nữ một cái," Được rồi, Ngạo Tuyết vừa mới tỉnh, các người liền ở chỗ này ríu rít, ảnh hưởng đến nàng, đều đi ra ngoài cho bản công chúa."
Mới bao lâu, lúc này Cố Thư Yểu liền thay đổi xưng hô lúc trước, từ ban đầu kêu đầy đủ tên họ, biến thành hai chữ mặt sau( chỉ kêu tên không gọi họ),thực thân mật.
Thị nữ vừa nghe công chúa đối với nàng ưu ái như thế, làm sao còn dám dị nghị, một đám vội vàng gục mặt xuống đi ra ngoài, vừa rồi phòng còn kín người, tức khắc thanh tịnh không ít.
Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại, cảm thấy miệng có chút khát, vừa muốn xuống giường, Cố Thư Yểu phả ứng càng nhanh, đè nàng lại:" Đừng nhúc nhích, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi."
Hành động bất thình lình làm Vân Ngạo Tuyết sửngg sốt, cảm thấy Thất công chúa có phải ngủ chưa tỉnh, đến đây xum xoe sai chỗ rồi.
" Thương thế của công chúa đã khỏi rồi?"
Thấy nàng lo lắng cho thương thế của mình, Cố Thư Yểu liên tục gật đầu:" Tốt, chỉ là sau lưng còn đau một chút, chỉ là vết thương nhỏ, ta là người tập võ, hơn nữa, ta không thích nằm trên giường, liền khẩn cầu phụ hoàng cho phép ta ra ngoài đi lại một chút, ngươi xem, giờ ta nhảy nhót, đều không có việc gì." Cố Thư Yểu còn đứng lên xoay hai vòng.
" Đừng xoay, cẩn thận động đến miệng vết thương, ta mới ngủ có mấy canh giờ, ngươi đã cõ thể tung tăng nhảy nhót." Vân Ngạo Tuyết tấm tắc bảo lạ.
Nàng nào biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-doc-phi-benh-kieu-vuong-gia-thinh-tu-trong/1095770/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.