Chương trước
Chương sau
Cố Lan Tức tự tay nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lại cẩn thận đắp chăn đàng hoàng, lúc này mới xoay người nhìn Liễu Phạn Âm:" Vân cô nương vì chữa thương cho Thất công chúa, vất vả quá độ, hiện giờ công chúa đã không còn gì đáng ngại, chờ Thất công chúa tỉnh, bệnh hạ cùng công chúa sẽ đích thân khen ngợi nàng."
Vừa nghe Vân Ngạo Tuyết thế nhưng trị hết bệnh cho Thất công chúa, Liễu thị lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thế nhưng thật không thể tin được.
" Vân phu nhân?"
Cố Lan Tức gọi Liễu thị vài tiếng, nàng ta mới hoàn hồn vâng vâng dạ dạ ứng đối vài câu:" Đa tạ vương gia."
Liễu Phạn Âm rốt cuộc cũng chỉ là phận đàn bà, vừa rồi còn khuyên bảo Vân Quân Niên thuận nước đẩy thuyền để Vân Ngạo Tuyết lặng yên không một tiếng động biến mất, bây giờ lại tận mắt thất Trấn Nam Vương nàng trở về, có chút không biết hướng đi tiếp theo.
Để Tuệ Nhi chăm sóc Vân Ngạo Tuyết xong, chân của Liễu thị nhanh chóng theo sau lưng Cố Lan Tức, nhắm mắt theo đuôi ra ngoài.
Ở đại sảnh, Vân Quân Niên đang chờ Cố Lan Tức.
Mà lúc này, Vân Ẩn Nguyệt cũng được người thả ra, đang muốn đến chỗ Vân Quân Niên làm nũng một chút, vừa chuyền hướng liền đụng phải Liễu Phạn Âm.
" Mẫu thân!" Vân Ẩn Nguyệt vô cùng vui vẻ.
Vừa rồi thị nữ bên người mẫu thân đã đem ngọn nguồn sự tình nói cho nàng nghe, nàng liền biết bản thân đã bình yên voi sự, bất quá vân Ngạo Tuyết kia thật đúng là phúc lớn mạng lớn, có thể tránh được một kiếp, nàng cũng nhờ mẫu thân ở trước mặt phụ thân nói ngon ngọt một chút để trả tự do cho nàng, đang muốn đi gặp mẫu thân, không nghĩ tới đụng phải ở chỗ này.
Liễu Phạn Âm thấy nữ nhi bị cấm túc đã được ra ngoài cũng thật cao hứng, nhưng đang ở trước mặt người ngoài, không thể biểu hiện sủng nịnh quá mức, cố ý xụ mặt trách cứ Vân Ẩn Nguyệt:" Ẩn Nguyệt, đi đường nhảy nhót thế thì ra thể thống gì, còn không nhanh đến bái kiến Trấn Nam Vương."
Vân Ẩn Nguyệt thấy một đám người đi tới, nàng vừa nghe đến Trấn Nam Vương, liền nghĩ đến người trong kế hoạch lúc trước, tên tuổi khắc thê vang dội, nhưng chân chính lại chưa gặp qua bao giờ.
Vừa nghe nói người hôm nay đến là Trấn Nam Vương, nàng liền chuẩn bị xem ' phong thái 'này.
Ở trong ấn tượng của nàng, hắn nhất định lớn lên hung thần ác sát, nếu không thì vì sao người ngoài mỗi khi nhắc tới Vương gia này, tiểu hài tử ba tuổi đều có thể bị doạ khóc? Nàng nhìn một vòng, chỉ phát hiện một người trẻ tuổi đứng cạnh mẫu thân, còn lại toàn bộ đều là thị vệ cùng thị nữ.
Chẳng lẽ, hắn chính là Trấn Nam Vương?
Hôm nay được thấy, hoàn toàn làm sụp đổ ấn tượng trong lòng nàng.
Áo xanh cẩm ngọc không phải là hoa phục gì, lại so với tất cả mọi người ở đây loá mắt hơn, mi phi nhập tấn, đôi mắt sáng như sao trời, phong tư lễ độ ôn tồn không người địch nổi.
Nàng thế nhưng chưa bao giờ gặp một nam tử tuấn mỹ phong thần như thế.
Vân Ẩn Nguyệt cơ hồ nhìn muốn ngây ngốc.
Không nghĩ người ngoài đồn đãi hung thần sát ác lại đẹp như vậy!
So với tên Tống Triệu Nguyên tai to mặt lớn, quả thực là một người như ánh sáng trên trời, một cái như ánh đom đóm dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Nàng nhìn đến phát ngốc.
" Ẩn Nguyệt! Ẩn Nguyệt!"
Liễu Phạn Âm nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, nàng không phản ứng, bất đắc dĩ chỉ có thể kéo mạnh một cái.
Vân Ẩn Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nàngg có chút hối hận hôm nay ăn mặc quá giản dị, chỉ có thể thể hiện đủ phong thái kiều mị vô song, hành lễ bái kiến, ôn nhu kêu một tiếng:" Ẩn Nguyệt gặp qua vương gia, Vương gia vạn an."
Vân Ẩn Nguyệt tự nhận mình tư sắc hơn người, tuy rằng phía trước vì liên quan đến Vân Ngạo Tuyết, nàng trong đám nữ tử quý tộc không được đối đãi tốt, nhưng vì dung mạo đích thực xuất trần, ngược lại cũng có không ít con cháu quan gia nịnh nọt giả theo đuổi.
Nàngg sở dĩ coi trọng Tống Triệu Nguyên vì có hai nguyên nhân, thứ nhất
, hai người chính là thanh mai trúc mã, thứ hai, có tầng quan hệ với mẫu thân này, kể cả gả cho Tống gia, trong mắt người ngoài chỉ biết nói Tống gia trèo cao, cũng sẽ không bị nói thành liên hôn, cái này làm cho cái tâm hư vinh nho nhỏ của nàng cũng coi như thoả mãn. Kiếm Hiệp Hay
Loading...
Đương nhiên, tất cả, đều là nếu như Cố Lan Tức chưa từng xuất hiện.
Nàng làm ta tư thế quyến rũ câu người nhất, dùng dáng vẽ ngày thường mẫu thân dạy dỗ, vốn dĩ tràn đầy tin tưởng có thể dành được sủng ái của Cố Lan Tức, không nghĩ tới đến một cái liếc mắt hắn cũng không cho, chỉ là ' ừ ' một tiếng rồi hướng phía trước đi tiếp.
Đến cả một câu ' bình thân ' cũng lười nói với nàng.
Ở đây nhiều người như vậy, vậy mà hắn công khai làm lơ nàng.
Chỉ là, tình cảnh này, một chút tức giận Vân Ngạo Tuyết cũng không có, thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Trấn Nam Vương này cao lãnh như vậy lại không bị sắc đẹp mê hoặc, đúng là cực phẩm.
Nhìn bóng lưng kéo dài của hắn, Vân Ẩn Nguyệt cảm thấy chỗ nào đó trong nàng mềm mại chảy nước.
Cố Lan Tức cũng không ở lại lâu, ở chính sảnh cùng Vân Quân Niên nói vài ba câu liền rời đi.
Vân Ẩn Nguyệt tuy rằng không có tiến vào chính sảnh, nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Cố Lan Tức chưa từng rời đi.
Chờ hắn vừa đi, nàng ta liền gấp không chờ nổi ập vào cửa.
" Phụ thân, hắn quả thực là Trấn Nam Vương sao?"
Vân Quân Niên tâm tình cực tốt, thấy nhị nữ nhi bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ nhưng cũng không sinh khí:" Hắn đương nhiên thật sự là Trấn Nam Vương, chính là nhân vật truyền kì của Đại Yến chúng ta."
Vốn dĩ hắn cùng trấn Nam Vương chỉ coi như là sơ giao, cũng không biết vì sao, Trấn Nam Vương hôm nay tự mình đến bái phỏng, lại còn tự mình đưa Vân Ngạo Tuyết về, chẳng lẽ thực sự coi trọng Ngạo Tuyết.
Hắn quay đầu nói với Liễu Phạn Âm:" Phu nhân, biểu hiện của ngươi hôm nay không tồi, ánh mắt lúc Trấn Nam Vương ôm Ngạo Tuyết không bình thường, xem ra nha đầu Ngạo Tuyết này có thể trong hoạ được phúc."
Vân Ẩn Nguyệt tim chậm một nhịp:" Nhờ hoạ được phúc?"
" Đúng vậy, trưởng tỷ ngươi hôm nay tham gia tỷ thí, kết quả cứu Thất công chúa một mạng, mệnh số của nàng đúng thật là khó lười, đã kí xuống quân lệnh trạng, Thất công chúa vẫn là bị nàng cứu về, Trấn Nam Vương cũng nói, chờ Thất công chúa tỉnh lại, bệ bạ nhất định sẽ thưởng lớn, biểu hiện của Ngạo Tuyết nhất định là khiến Trấn Nam Vương chú ý, cho nên...."
Sự tình ở bách hoa yến vì phát sinh quá mức đột nhiên, bệ hạ cũng chưa kịp tứ hôn cho Trấn Nam Vương, một yến hội tốt đẹp lại bị làm cho nát nhừ, không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, hai người kia thế nhưng lại có một đoạn duyên phận.
Vân Ẩn Nguyệt không ngốc, trước kia phụ thân gọi nữ nhân kia thường kệ cả họ và tên, hôm nay thì lại cố tình nhắc tới hai chữ ' trưởng tỷ ', chỉ một chốc đã đổi cách xưng hô, biến đổi sắc mặt không khỏi quá nhanh?
Việc đã đến mực này, trong lòng Ẩn Nguyệt đột nhiên có chút mong đợi khác, trong miệng hỏi:" Phụ thân, ngài cũng tán đồng Vân...trưởng tỷ gả cho Trấn Nam Vương?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.