🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm nay, theo thường lệ Phượng Cẩn Nguyên ngủ lại Như Ý viện, chỉ là Kim Trân hầu hạ hắn không chủ động giống như ngày trước, cả người tinh thần chán ghét, hoàn toàn không có bộ dạng hưng trí.
Phượng Cẩn Nguyên không khỏi thấy kì lạ, liền hỏi nàng: "Có phải thân thể nàng không thoải mái hay không?"
Kim Trân dùng giọng điệu than thở: "Mấy tối gần đây không biết làm sao nữa, cảm thấy cả người mệt mỏi, cơm cũng không ăn vào, cảm thấy rất buồn nôn."
Phượng Cẩn Nguyên mắt sáng lên: "Đã bao lâu rồi?"
Kim Trân nghĩ, "Hơn mười ngày trước có phản ứng, buổi tối mấy ngày gần đây hơi nghiêm trọng."
Vừa nghe lời này của Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên đã vui vẻ, nhìn chằm chằm Kim Trân cười một trận, lập tức cất cao giọng nói: "Phượng gia ta lại thêm người rồi!"
Kim Trân sửng sốt, cũng nhanh chóng cao hứng: "Ý lão gia là..." Tay nàng che bụng mình, "Thiếp thân... đã có?"
"Chắc chắn là có." Phượng Cẩn Nguyên rất tin tưởng vào năng lực của mình, từ lúc thu Kim Trân, ngày qua ngày đều ngủ bên cạnh, Kim Trân tuổi trẻ, sao có thể không có. "Ngày mai mời đại phu vào phủ xem cho nàng, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần sáng sớm mỗi ngày đi thỉnh an lão thái thái, nàng sẽ không để ý lúc này."
Kim Trân suy nghĩ, nói: "Phải chờ tới buổi sáng ngày mai mới có thể mời đại phu ư? Thân thể thiếp đang nôn nóng, rất muốn biết trong bụng có thật đã có cốt nhục lão gia hay không, lão gia..." Nàng lại thi triển công phu dính người: "Hiện tại mời đại phu được không?"
Phượng Cẩn Nguyên cũng cao hứng, cũng nóng vội, nhưng trước mắt đã nửa đêm, hắn nhìn sắc mặt Kim Trân không tốt lắm, khuyên nàng nói: "Người ta bây giờ đang ngủ, giờ này ra ngoài mời đại phu, chờ đại phu tới cửa, thì đã qua nửa đêm. Nàng không lo lắng vì bản thân cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ, nghe lời đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy thì sẽ có đại phu tới."
Kim Trân vẫn không nghe theo, lại quấy rầy Phượng Cẩn Nguyên nói: "Không cần ra ngoài mời, không phải nhị tiểu thư là đại phu có sẵn sao!"
Nàng vừa nói ra, Phượng Cẩn Nguyên cũng nghĩ tới. Đúng rồi, y thuật của Phượng Vũ Hành trong ba năm qua dường như có tiến bộ lớn, có năng lực phối dược đặc biệt, ngay cả Mạc Bất Phàm kia cũng kinh ngạc không thôi. "Được." Hắn đứng lên khoác thêm áo, đi tới cửa gọi nha hoàn gác đêm: "Đến Đồng Sinh hiên, mời nhị tiểu thư đến bên này, nói ta có chuyện quan trọng."
Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng đáp ứng, lại mơ mơ màng màng chạy về phía Đồng Sinh hiên.
Kim Trân ngồi trên giường, nghe thấy Phượng Cẩn Nguyên phân phó người đi mời Phượng Vũ Hành, cuối cùng trái tim cũng thả lỏng xuống.
Đồng Sinh hiên cách Phượng phủ không gần, lúc Phượng Vũ Hành đến đó, Phượng Cẩn Nguyên đã hơi mệt, nhưng Kim Trân cũng rất có tinh thần, càng không ngừng nói chuyện với hắn đứa bé trong bụng là nam hay nữ. Nói đi nói lại, sự chờ mong trong lòng Phượng Cẩn Nguyên cũng càng lớn thêm, cho nên khi Phượng Vũ Hành tiến vào trong phòng, còn chưa chờ nàng mở miệng, Phượng Cẩn Nguyên lập tức đi ra: "A Hành mau tới, xem cho Kim Trân di nương của con một chút, nàng tám phần là có thai."
Phượng Vũ Hành và Kim Trân liếc nhau một cái, trên mặt không có biểu tình đặc thù gì, bước lên phía trước, nói với Kim Trân: "Nằm thẳng xuống, đưa tay cho ta."
Kim Trân nghe theo.
Phượng Vũ Hành bấm mạch của nàng không bao lâu sau mới gật đầu, nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Chúc mừng phụ thân."
"Thật sự có?" Phượng Cẩn Nguyên mặt mày hớn hở, "A Hành con không chẩn sai chứ?"
Phượng Vũ hành xem thường, "Nếu phụ thân không tin ta, thì gọi ta đến đây làm gì? Đã trễ rồi, con gái đã sớm ngủ."
"Không phải là không, sao lại không tin. Y thuật A Hành nhà chúng ta đã được Mạc tiên sinh khen ngợi, vi phụ sao có thể không tin." Phượng Cẩn Nguyên trong lòng vui vẻ, cũng không so đo nhiều với Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành lại hỏi Kim Trân một câu: "Nguyệt tín tháng trước là vào ngày nào?"
Kim Trân suy nghĩ, nói: "Mùng năm."
"Ừ." Nàng gật đầu, "Đã ba mươi lăm ngày rồi."
Phượng Cẩn Nguyên mắng nhẹ Kim Trân: "Đã nhiều ngày rồi, nàng cũng không biết cẩn thận một chút." Hắn tính toán trong lòng, ba mươi lăm, đó không phải là ngày hắn vừa mới thu Kim Trân vào phòng sao? Bắt đầu cảm thấy hài lòng.
Nhưng chưa kịp nghĩ, Phượng Vũ Hành lại nhíu mày, tay vẫn bắt mạch cho Kim Trân, trầm tư hồi lâu.
"Nhị tiểu thư?" Kim Trân sợ hãi hỏi: "Là... là đứa trẻ có vấn đề gì sao?"
Phượng Cẩn Nguyên vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương, cũng hỏi theo: "Biểu hiện của con là có ý gì?"
Phượng Vũ Hành nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, giải thích nghi hoặc của hắn: "Nữ nhân có thai cần trạng thái vui vẻ, có thể đảm bảo thai nhi khỏe mạnh. Nhưng con gái bắt mạch cho Kim Trân di nương, lại phát hiện Kim Trân di nương có vẻ suy nghĩ nhiều, khúc mắc nan giải."
Phượng Cẩn Nguyên sửng sốt, hỏi Kim Trân: "Nàng có khúc mắc gì?"
Kim Trân khẽ thở dài khẽ thở dài, không nói chuyện không nói gì, chỉ cúi đầu, tiếp theo một giọt lệ rơi xuống.
Phượng Vũ Hành khuôn mặt này, cũng không ở lại thêm, đứng dậy cáo từ, cũng dặn Phượng Cẩn Nguyên: "Phụ thân khuyên bảo di nương, ngày mai lại mời đại phu dưỡng thai đến xem."
Sau khi nàng đi, Phượng Cẩn Nguyên đau lòng ôm Kim Trân vào lòng, lúc này mới lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc nàng có khúc mắc gì? Tuổi còn trẻ, sao lại suy nghĩ nhiều?"
Kim Trân ngửa đầu nhìn hắn, khóc như mưa hoa lê, bộ dáng nhỏ kia muốn người thương xót bao nhiêu có bấy nhiêu. Phượng Cẩn Nguyên không muốn hỏi lại nữa, đã nghĩ lại yêu thương mỹ thiếp này cho tốt, nhưng lại muốn bảo vệ đứa trẻ trong bụng nàng, không thể không cố nén nội tâm kích động.
Kim Trân nhìn ra tâm ý của hắn, trong lòng không khỏi có vài phần an ủi. Cho dù dùng biện pháp gì, lung lạc tâm nam nhân mới là chuyện quan trọng hơn, nàng nhanh chóng mở miệng nói với hắn: "Thiếp thân đúng là có khúc mắc, khúc mắc này... Thật ra là ở trên người đại phu nhân."
"Thẩm thị?" Phượng Cẩn Nguyên nhăn mặt, "Nàng để ý ác phụ kia làm gì?"
Kim Trân nói: "Thiếp thân tin vào nhân quả luân hồi, ngày đó chén thuốc của đại phu nhân là nhân, thiếp thân là quả. Cho dù mong muốn ban đầu của nàng như thế nào, thiếp thân cũng do đó mà từ một nô tỳ trở thành người có thể hầu hạ lão gia, nay lại có cốt nhục của lão gia. Ta cùng với nàng chủ tớ nhiều năm, chung quy cảm thấy không đi cảm tạ nàng một tiếng, sợ là về sau sẽ... sẽ không có cơ hội."
Phượng Cẩn Nguyên nghe nàng nói như vậy, không khỏi cảm thán vạn lần, "Nàng là muốn cảm tạ, ác phụ kia bình thường lại vốn không biết tích đức cho bản thân."
"Lão gia." Kim Trân khuyên hắn: "Cho dù đại phu nhân hành động thế nào, thì nàng đều đã nhận lấy kết quả, nhưng thiếp thân muốn vì lão gia và đứa trẻ trong bụng tích đức. Lão gia để thiếp thân tháo gỡ khúc mắc này, từ nay về sau ta là ta, nàng là nàng, sẽ không vướng bận nữa."
Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ thở dài, "Ngày xưa nàng ta đối xử với nàng như vậy, nàng còn nhớ nhung nàng ta, thật sự là nữ tử tốt."
"Kim Trân đa tạ lão gia đã khen."
"Nàng muốn chấm dứt thế nào?"
Kim Trân suy nghĩ, nói: "Sáng sớm ngày mai, ta đến Kim Ngọc viện của đại phu nhân dập đầu một cái. Cứ ở trong sân, dập đầu với nàng ở trong phòng, nói thêm mấu câu, vậy là được rồi."
"Ừ." Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy như vậy vẫn được, vừa không phá vỡ lệnh không cho bất luận kẻ nào gặp Thẩm thị như ban đầu, cũng sẽ không cho Thẩm thị cơ hội làm hại đứa trẻ trong bụng Kim Trân, "Vậy ngày mai gọi thêm vài nha đầu đến cùng nàng, trăm ngàn lần không cần tiến vào trong phòng của nàng ta."
"Thiếp thân đã biết."
"Ngủ đi."
Rốt cuộc hai người ôm nhau mà ngủ, chờ mãi hô hấp của Phượng Cẩn Nguyên dần đều đều, khóe môi Kim Trân lúc này thế này mới gợi lên một tia cười lạnh. Đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, thầm nghĩ: "Con ta, không phải là mẫu thân không cần con, mà là con chọn sai phụ thân."
Ngày tiếp theo, Phượng Cẩn Nguyên vào triều từ sáng sớm, Kim Trân tiễn hắn đi, rồi gọi hai nha hoàn bên người cùng đến Kim Ngọc viện.
Trước khi đi Phượng Cẩn Nguyên còn nói cho với nàng không cần ở chỗ Thẩm thị lâu, chờ hắn trở về, sẽ cùng mọi người trong phủ tuyên bố việc này.
Sau khi Phượng Cẩn Nguyên đi, nàng lại lén ăn một viên thuốc kỳ lạ.
Đó là do Phượng Vũ Hành cho nàng, dĩ nhiên nàng không biết cái này ở thế kỉ XXI được gọi là thuốc sinh non, chỉ nhớ Phượng Vũ Hành nói với nàng: "Thuốc này sau khi ăn, chưa tới nửa canh giờ sẽ có phản ứng, ngươi phải nắm rõ thời cơ. Ngoài ra, sau này ta sẽ tự mình điều trị thân thể cho ngươi, đảm bảo năng lực sinh đẻ của ngươi."
Có một câu cuối cùng của Phượng Vũ Hành, cuối cùng Kim Trân hoàn toàn yên lòng. Sở dĩ nàng tìm Phượng Vũ Hành, thứ nhất là không muốn cho người thứ ba biết, thứ hai cũng hi vọng Phượng Vũ Hành có thể đảm bảo thân thể của nàng.
Trước mắt lại không có gì đáng ngại, Kim Trân bước nhanh về phía Kim Ngọc viện.
Lúc nàng đến đó, cửa của Kim Ngọc viện có hai nha đầu đang canh giữ, vì Phượng Cẩn Nguyên đã nói trước, nha đầu kia cũng không ngăn cản Kim Trân, chỉ nói với nàng: "Nhất định phải cẩn thận chút, cảm xúc của đại phu nhân không bình thường."
Kim Trân chỉ sợ Thẩm thị quá bình thường, quá lý trí, nàng muốn chính là Thẩm thị nổi điên, người chỉ đúng lúc nổi điên mới dễ làm ra chuyện tình quá khích.
Nàng dẫn theo hai nha đầu vào trong viện, vì giam Thẩm thị, Phượng Trầm Ngư đã bị chuyển đến viện khác ở, nay Kim Ngọc viện không có phồn thịnh như trước, tuy rằng thoạt nhìn vẫn tráng lệ như cũ, lại luôn luôn tràn ngập không khí thận trọng. Nàng không khỏi cảm khái, nghĩ tới mình từ khi vào Phượng phủ ở trong viện này, từ nhỏ đến lớn đều hầu hạ một mình chủ tử là Thẩm thị, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị đánh, dạng khổ gì chưa từng ăn qua? Nay, nàng cũng có thể một mình có một tiểu viện trong Phượng phủ, cũng có thể ở trên giường hầu hạ một chủ tử lớn nhất trong phủ, chỉ là người thành toàn không phải là Thẩm thị, mà là Phượng Vũ Hành.
Nàng mặc kệ dụng ý ban đầu của Phượng Vũ Hành là gì, tóm lại, là Phượng Vũ Hành đưa nàng vào thư phòng Tùng viên, cũng để một mình nàng ở bên trong đối mặt với Phượng Cẩn Nguyên đã uống thuốc, tuy rằng là âm kém dương sai, nhưng rốt cuộc là để nàng chiếm được tiện nghi.
Nghĩ như vậy, người đã đi đến cửa gian phòng đang giam Thẩm thị. Nàng dừng lại, nhìn đến Mãn Hỉ đứng ở trước cửa, ngẩn người: "Ta nghe nói Ngọc La và Bảo Đường đều bị bán ra ngoài, sao ngươi còn ở đây?"
Mãn Hỉ cười mà không đáp, chỉ đi lên phía trước, thi lễ với Kim Trân: "Nô tỳ bái kiến di nương."
"Mau đứng lên." Dù sao cũng là nha đầu bị Thẩm thị đánh chửi, Kim Trân còn có chút cảm tình đối với Mãn Hỉ, thấy nàng hành lễ với mình, nhanh chóng tiến lên đỡ dậy.
Lúc này, chợt nghe Mãn Hỉ nhỏ giọng nói: "Khóa cửa ta đã nới lỏng, tự ngươi cẩn thận một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.