Chương trước
Chương sau
Vân phi ba hỏi, Phượng Vũ Hành ba đáp, hoàn toàn ném Phượng gia cách ra ngoài, phủ môn chỉ nhận Đồng Sinh hiên, huynh đệ chỉ nhận Phượng Tử Duệ, người thân thẳng thắn chỉ nhận Diêu gia ở Hoang Châu.
Đây mới là nữ nhi Diêu gia!
Huyền Thiên Hoa cũng không nghĩ đệ muội hắn lại có tâm tư như thế, nhưng mà nghĩ ngược lại, có thể để tiểu cửu kia ngốc nghếch động tâm, sao có thể là nữ tử tầm thương. Không khỏi chú ý Phượng Vũ Hành vài phần.
Vân phi đi vào trong điện vài bước, Phượng Vũ Hành chạy nhanh đuổi kịp, chỉ thấy Vân phi chỉ vào góc sáng Trầm thị đang quỳ nói: "Ngươi có nhận ra người nọ không?"
Phượng Vũ Hành liếc mắt chỗ kia một cái, mới phát hiện sao Trầm thị có thể quỳ đơn giản như vậy, ở dưới đầu gối của nàng lại lót thêm một bãi đá cuội, mấy viên đá kia đều bị đập vỡ, mỗi viên đều có góc cạnh sắc nhọn. Thân hình mập mạp của Trầm thị tùy ở đâu, mặt đất đã lênh láng máu, nàng lại không dám động đậy.
"Con dâu nhận ra, đó là chủ mẫu của Phượng gia, Trầm thị." Nàng thu hồi ánh mắt, đáp lại lời Vân phi.
Vân phi vừa nghe một lời đương gia chủ mẫu này chỉ hừ một tiếng: "Tốt lắm." Sau đó xoay người, lại kéo làn váy đi lên đài cao vài bước, đi tới một nửa thì dừng lại, lại quay đầu, trên mặt hiện ra một tầng sắc bén: "Trên đời này người dám lừa gạt bản cung đúng là không có, cho dù là Hoàng thượng, hắn cũng không dám. Trầm thị, ngươi thật to gan!"
Trầm thị sớm đã bị khí thế trong hoàng cung dọa mất hồn, huống chi Nguyệt Hàn cung này là tòa cung điện huy hàng nhất, thường ngày cực ít có người tới đây. Nàng cũng có nghe nói Vân phi này trước kia, trong ấn tượng là phi tử không được sủng ái, ai có thể nghĩ lúc gặp mặt, tất cả trong Nguyệt Hàn cung, bao gồm bộ dáng của Vân phi, thấy thế nào ba chữ "không thể sủng" cũng phải nép vào một bên!
Trầm thị run rẩy quỳ, muốn nói chuyện, nhưng răng nanh đều sợ hãi va vào nhau, không phát ra được nửa tiếng.
Nàng biết, cùng lắm cửu hoàng tử chỉ đánh một roi, có Phượng Cẩn Nguyên, cũng không thể đánh chết nàng tại chỗ. Nhưng Vân phi này, bóp chết mình như bóp chết một con kiến bình thường, mặt ai cũng không nhìn.
"Trầm thị." Âm thanh của Vân phi lạnh như băng truyền đến lần nữa: "Ta niệm tình ngươi là chi thê của quan nhất phần đương triều, hôm nay không cùng ngươi so đo quá nhiều. Ta cho ngươi ba ngày để giao nộp "Thanh sơn đồ" cho Ngự vương điện hạ, ngoài ra, nghe nói ngươi có nữ nhi từ nhỏ có một tướng mạo khuynh thành sao?"
Trầm thị giật mình, dây cót trong lòng gần như sắp đứt.
"Vậy bản cung sẽ đưa cho Phượng gia một ý chỉ, chính nữ Phượng gia Phượng Trầm Ngư, trong lòng năm năm, không được vào cung!"
Một câu, tựa như đã đóng kín mộng đẹp mẫu nghi thiên hạ của Phượng Trầm Ngư.
Nhưng Trầm thị lại nhẹ nhàng thở ra, năm năm, hoàn hảo. Trầm Ngư của nàng chỉ cần chờ Phượng Cẩn Nguyên quyết định, chờ Phượng Cẩn Nguyên quyết định trở thành phụ tá đắc lực của vị hoàng tử ấy, Trầm Ngư nhất định là chính phi của hoàng tử kia. Thân thể đương kim Thánh thượng khỏe mạnh, chung quy không đến mức năm năm đã quy thiên.
Vân phi sao không biết suy nghĩ trong lòng Trầm thị, cũng không cùng nàng so đo, chỉ nhếch khóe môi, hiện lên một tia cười lạnh, lại mở miệng nói với thái giám bên người: "Thay bản cung đi viết chỉ, lại đến Trung cung phượng ấn của Hoàng hậu nương nương, rồi đưa đến Phượng phủ."
Thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Khi trở về, cũng là Huyền Thiên Minh cùng vào đại điện.
Bạch Trạch phía sau giúp hắn đánh xe đến thẳng trước điện, sau khi quỳ bái Vân phi rồi lắc mình đi ra, Huyền Thiên Minh giơ tay về phía đài cao của Vân phi: "Mẫu phi không cần đứng ở đài cao như vậy."
Vân phi tươi cười rồi đi xuống, trong nháy mắt bộ dạng khiển Trầm thị trước đó và bộ dạng này rõ ràng là hai người, "Chuyện bên ngoài Minh nhi xử lý tốt chưa?"
Huyền Thiên Minh gật đầu, sau đó vươn tay về phía Phượng Vũ Hành.
Theo bản năng nàng đưa tay mình qua, bỗng chốc đã bị cầm.
"Thật không biết rốt cuộc người nào trong kinh không muốn sống rải lời đồn đãi, vương phi bổn vương chỉ tiến cung chơi nửa ngày, bên ngoài lại có người nói nàng bị bắt cóc!"
Vân phi lạnh mặt, "Những người như vậy, đều đáng chết."
"Vâng." Huyền Thiên Minh còn chân thật gật đầu, "Đã giết năm."
Huyền Thiên Hoa bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, "Mẫu phi, giờ không còn sớm, vẫn nên để cửu đệ đưa đệ muội rời cung đi."
Vân phi gật đầu, "Cũng được." Lại khoát tay ra hiệu về phía đám cung nữ nói: "Tặng cho con dâu tương lai của bản cung lễ gặp mặt, theo điện hạ rời cung, để tất cả mọi người nhìn thấy, nhị tiểu thư Phượng gia là từ đâu về."
Phượng Vũ Hành cảm kích tạ ân, chủ động đẩy xe lăn Huyền Thiên Minh và mọi người cùng nhau lui ra, ngay cả Trầm thị cũng bị hai thái giám khỏe mạnh ném vào trong viện.
Vẻ mặt Huyền Thiên Minh ghét bỏ, phân phó hạ nhân: "Tùy tiện tìm một chiếc xe cho nàng là được rồi, xe ngựa của Ngự vương phủ ta không thể cho nàng ngồi."
Lúc này Huyền Thiên Minh mặc y phục vương gia từ hoàng cung tiến thẳng đến Phượng phủ, hơn nữa Vân phi phái cung nữ và thái giám làm lễ gặp mặt, một đám người chậm rãi đi rất náo nhiệt.
Giờ giới nghiêm trong kinh thành rất muộn, lúc này trong phố vẫn có thể thấy rất nhiều người, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Ngự vương gia đi cùng Thuần vương gia, hộ tống nhị tiểu thư Phượng gia từ hoàng cung đi ra, hơn nữa Huyền Thiên Mình còn cố ý để người ta lan truyền tin tức trong đám người, nói là buổi trưa Phượng nhị tiểu thư được Vân phi nương nương cho mời vào cung.
Lúc này mọi người mới hiểu được, à, hóa ra Phượng nhị tiểu thư căn bản không bị người bắt cóc, người ta tiến cung gặp mẹ chồng tương tai.
Động tĩnh lớn như vậy nên Phượng phủ không thể không có tin tức, khi quản gia Hà Trung báo cáo chuyện này cho chư vị chủ tử ở chính đường, đại bộ phận mọi người đều nhẹ nhõm thở một hơi, nhưng cũng có người cảm thấy thập phần tiếc nuối, chẳng hạn như Phượng Trầm Ngư, như Phượng Phấn Đại, còn có Phượng Tử Hạo.
Nhìn đám người bên ngoài xe đuổi, Phượng Vũ Hành không khỏi cười lạnh, "Nghĩ đến tin tức ta bị bắt cóc, cũng là lấy phương thức truyền miệng này truyền ra ngoài, truyền qua truyền lại, ngay cả gốc rễ cũng thể tìm ra."
Huyền Thiên Minh nhếch lông mày, "Ai nói tìm không ra, không phải ra giết năm người sao."
"Nhưng hung thủ phía sau màn rốt cuộc là ai, chúng ta ai cũng không biết, không phải sao?"
Trong xe đuổi trầm mặc một hồi, Huyền Thiên Hoa mở miệng trước, hắn nói: "Xem xét việc này hẳn là người của Diêm Vương điện."
Phượng Vũ Hành nghe không hiểu, ngồi chờ giải thích.
Huyền Thiên Hoa tiếp tục nói: "Diêm Vương điện là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên lấy tiền giết người. Nhưng ra giá cực cao, có thể vung tiền ra, hơn phân nửa đều là người đại phú quý."
Huyền Thiên Minh nói tiếp: "Chắc chắn không phải phụ thân ngươi, đến giờ hắn không ngu xuẩn đến mức vẫn muốn giết ngươi. Về phần vị chủ mẫu kia, hẳn là người không có đầu óc, người của Diêm Vương điện không muốn làm việc buôn bán với loại người như nàng. Trong tay trưởng huynh trưởng tỷ của ngươi không có nhiều tiền như vậy, tính toán như vậy, phải là người để ý ngươi nhiều hơn."
Phượng Vũ Hành suy nghĩ, nói: "Ý ngươi là Trầm gia?"
Huyền Thiên Minh gật đầu, "Trầm thị không có đầu óc không có nghĩa là mọi người Trầm gia đều không có đầu óc, bằng không bọn họ không thể làm ăn phát triển mạnh như vậy được. Trầm gia muốn giữ vững phú quý của mình, nhất định phải giữ vững địa vị của Trầm thị ở Phượng gia, cho nên có một số việc không cầm tự Trầm thị động thủ, bọn họ sẽ thay nàng xử lý sạch sẽ."
Phượng Vũ Hành nhíu mi tâm trầm mặc không nói, Trầm gia, nếu bọn họ nhúng tay vào, đúng là khó lòng phòng bị.
"Ban Tẩu!" Đột nhiên, Huyền Thiên Minh hô một tiếng trong không khí.
Phượng Vũ Hành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chờ khi nàng nhìn rõ, lại có một nam tử trẻ tuổi mặc hắc bào đứng trước mặt nàng.
"Từ nay về sau ngươi sẽ đi theo vương phi, nàng chính là chủ tử của ngươi." Huyền Thiên Minh trầm giọng phân phó.
Người tên Ban Tẩy rất nghiêm túc, lúc này quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành: "Ban Tẩu bái kiến chủ tử."
Phượng Vũ Hành sửng sốt một chút, nhìn về phía Huyền Thiên Minh.
Hắn nói với nàng: "Ban Tẩu là ám vệ tốt nhất, ngươi mang theo bên mình, ta mới yên tâm."
Phượng Vũ Hành không cự tuyệt, chỉ gật đầu, nhẹ nói: "Được." Trong chớp mắt, Ban Tẩu lắc mình biến mất.
Nàng không thể không cảm thán cổ võ xuất thần nhập hóa, Ban Tẩu có thể luyện khinh công đến cảnh giới như thế, chẳng trách Huyền Thiên Minh đều nói hắn là ám vệ tốt nhất.
"Ngươi mang mọi người đến bên ta, vậy ngươi phải làm sao?" Nàng có chút lo lắng.
Huyền Thiên Minh bật cười, "Ngự vương phủ như tường đồng vách sắt, chỉ là chính ta, chân tuy đã phế, nhưng không phải người bình thường có thể tới gần, ngươi không cần lo lắng."
"Vậy ngươi đừng trách Hoàng Tuyền." Nàng giảng đạo lý cùng hắn, "Vong Xuyên khinh công tốt, nếu lúc ấy nàng ở đó, vậy nhất định sẽ thành công đưa ta trốn thoát. Nhưng Vong Xuyên bị ta cử ra ngoài làm việc, cho nên việc này không thể trách Hoàng Tuyền được."
Huyền Thiên Minh buồn bực hừ một tiếng, không nói gì.
Xa giá của Ngự vương gia rất nhanh đã đến Phượng phủ, lúc này không chỉ có Ngự vương đến, Thuần vương cũng đến, Phượng Cẩn Nguyên dẫn theo già trẻ trong nhà sớm đã quỳ gối ở cửa phủ nghênh đón.
Huyền Thiên Hoa dẫn đầu xe đuổi đi xuống, chợt nghe người nhà Phượng gia cùng hô lên: "Khấu kiến Thuần vương điện hạ! Thuần vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Ngay sau đó, trong xe đuổi, một chiếc xe lăn bay ra, một người thân tử bào đang ngồi, trong lòng còn ôm một cô nương.
Người Phượng gia dĩ nhiên biết là Huyền Thiên Minh, nhanh chóng lại hô Ngự vương thiên tuế an.
Thế khi xe lăn rơi xuống, mọi người mới nhìn rõ, trong lòng Huyền Thiên Minh đang ôm, đúng là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Vũ Hành.
Huyền Thiên Minh thả người ra, Phượng Vũ Hành chủ động tự giác nhận nhiệm vụ đẩy xe lăn, giúp Huyền Thiên Minh đi theo Huyền Thiên Hoa, Phượng Cẩn Nguyên cung kính mời vào trong Phượng phủ.
Phía sau là một đám thái giám cung nữ cũng tiến vào, trong tay người người đều đang cầm mấy thứ.
Phượng Cẩn Nguyên nghi hoặc nhìn, liền hỏi: "Xin hỏi điện hạ, đây là..." Chung quy không phải là đưa lễ vật cho Phượng gia đi?
"Là đưa lễ gặp mặt cho Hành Hành." Huyền Thiên Minh dĩ nhiên đáp lại.
Huyền Thiên Hoa cũng mở miệng nói: "Mẫu phi biết hôm nay bổn vương hồi kinh, nên gọi đệ muội tiến cung gặp mặt một lần, không nói trước với Phượng đại nhân, là bổn vương thất lễ."
Phượng Cẩn Nguyên sợ tới mức liên tục lắc đầu: "Không dám không dám. Tiểu nữ có thể vào cung bái kiến Vân phi nương nương là phúc phận của nàng."
"Ngươi nghĩ như vậy là được rồi." Âm thanh kỳ quái vang lên từ Huyền Thiên Minh.
Hai vị hoàng tử đồng thời xuất hiện ở Phượng gia, lúc này đừng nói là Phượng Phấn Đại, ngay cả Tưởng Dung và Trầm Ngư cũng nhìn đến choáng váng.
Tính tình của Huyền Thiên Minh các nàng đã được thỉnh giáo, vị thất hoàng tử này cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Trước kia chỉ nghe thất hoàng tử tao nhã, nay mới biết cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Mi mục của Phượng Trầm Ngư dĩ nhiên bắt đầu múa, từng đạo ánh mắt mãnh liệt không che dấu bắn về phía Huyền Thiên Hoa.
Tuy Phấn Đại cũng suýt nữa bị Huyền Thiên Hoa làm say đắm, nhưng vẫn đặt ở trên Huyền Thiên minh đang đeo mặt nạ hoàng kim ngồi trên xe lăn. Nay mắt thấy Phượng Vũ Hành tốt đẹp đứng phía sau hắn, ngọn lửa đố kỵ lại bắt đầu trỗi dậy.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Phấn Đại chạy về chính đường, lấy giày ở nội đường vào tay. Khi trở về tiền viện, cũng không quản là trường hợp gì, trực tiếp vọt tới trước mặt Huyền Thiên Minh, đưa chiếc giày kia ra trước mắt hắn: "Điện hạ, có người nhặt được giày của nhị tỷ tỷ ngoài bờ sông."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.