Chương trước
Chương sau
Kim Trân cúi người với hai vị di nương, tuy nói hiện tại thân phận giống nhau, nhưng tư thái của nàng vẫn ngay ngắn đoan trang: "Hai vị di nương có điều không biết, đêm đó Đại thiếu gia đánh nha đầu gác đêm hôn mê, đến nằm bên gối Đại tiểu thư, Đại tiểu thư bị hắn đánh thức kêu to, hắn còn ở trên giường gắt gao che miệng Đại tiểu thư. Nếu lúc đó Đại phu nhân không vừa vặn đi tiểu đêm, không chừng..."
"Đủ rồi!" Phượng Cẩn Nguyên ngắt lời Kim Trân, nhưng lại cảm thấy sự tình kỳ quái, liền hỏi thêm: "Ngươi nói thật?"
Kim Trân đáp: "Khi đó thiếp thân ở cùng Đại phu nhân hầu hạ, dĩ nhiên là biết." Lại nhìn thoáng qua Phượng Trầm Ngư nói: "Đại tiểu thư cũng không có khả năng quên! Nhưng mà... Nếu theo lời Đại tiểu thư, khả năng chỉ là Đại thiếu gia vui đùa thôi, là thiếp thân lắm miệng."
"Trầm Ngư." Phượng Cẩn Nguyên nghiêm mặt lại hỏi: "Lời Kim Trân nói là thật?"
Phượng Trầm Ngư hé ra khuôn mặt đỏ bừng, sự kiện kia hơn một năm nay vẫn đều là cái cây đâm trong lòng nàng, càng nghĩ càng ghê tởm.
Nhưng Phượng Tử Hạo dù sao cũng là ca ca thân sinh với nàng, loại tình huống nàng, sao nàng nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng được. Nhưng Kim Trân nói là sự thật, chuyện đêm đó nha hoàn trong viện đều biết, tuy sau đó Trầm thị đã làm ngậm miệng hết, nhưng nếu phụ thân nàng muốn tra, cũng khó nói tra không được.
Phượng Trầm Ngư bất đắc dĩ, chỉ phải tìm cho Phượng Tử Hạo một lý do: "Ngày đó ca ca uống say."
Phượng Cẩn Nguyên nhìn Phượng Tử Hạo trên đất, tức giận đến nắm chặt hai tay, thở hổn hển.
Còn chưa chờ hắn nói gì, chợt nghe từ đường nhỏ ngoài viện truyền đến một tiếng khóc động trời: "Tử Hạo a!" Sau đó chỉ thấy Trầm thị thân hình mập mạp vặn vẹo đến đây. "Tử Hạo a! Tử Hạo của ta!"
Trầm thị khóc kiểu này nháy mắt làm cho Phượng Vũ Hành nghĩ đến hai chữ: Khóc tang.
Cùng ý nghĩ với nàng hiển nhiên không chỉ có một, chỉ thấy An thị và Hàn thị cùng nhíu mày, lão thái thái rõ ràng lại gõ quyền trượng: "Khóc cái gì mà khóc! Tôn tử của ta còn chưa chết!"
Trầm thị cũng không so đo với lão thái thái, đột nhiên buông Phượng Tử Hạo ra, xoay người đánh về phía Phượng Vũ Hành.
Vong Xuyên không kịp ngăn cản, hai tay Trầm thị hướng thẳng đến cổ Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành sao có thể để nàng thực hiện được, ngay lúc tay nàng phóng tới cổ mình cũng vươn tay ra, lại không đẩy Trầm thị trở về, vẫn để hai tay nàng để trên cổ mình. Chỉ là Trầm thị bất luận thế nào cũng không thể sử dụng khí lực hơn nữa, Phượng Vũ Hành nhìn trông gầy yếu, cánh tay nhỏ bó cũng không biết sao lại có khí lực lớn như vậy, tựa như hai kìm sắt, gắt gao chế trụ tay nàng.
Trầm thị càng không thể lại càng muốn sử dụng thêm lực, cứ như vậy, mọi người xem trong mắt, chính là Trầm thị liều mạng bóp cổ Phượng Vũ Hành, mà Phượng Vũ hành lại hết sức chống cự. Nhưng hiển nhiên sức của Phượng Vũ Hành không lớn hơn Trầm thị, cũng không to như Trầm thị, hai, ba cái đã bị Trầm thị làm cho lui về phía sau.
"Mẫu thân! Mẫu thân ngươi muốn làm gì? Cứu... cứu mạng a!" Phượng Vũ Hành giả bộ chịu đựng sức lực, còn ho khan vài tiếng.
An thị nóng nảy: "Lão gia! Như vậy sẽ có tai nạn chết người a!"
Hai người Vong Xuyên và Hoàng Tuyền càng diễn, cũng không đi giúp Phượng Vũ Hành, mà là nhất tề quỳ xuống: "Cầu Phượng tướng tha cho Ngự Vương phi chúng ta! Cầu Phượng tướng tha cho Ngự Vương phi chúng ta!" Nói xong liền ngẩng đầu lên.
Phượng Cẩn Nguyên giơ tay lên, hai gã sai vặt bên người liền vọt lên, ba xuống hai xuống đã kéo Trầm thị đi.
Trầm thị oa oa kêu to: "Buông ra! Ta muốn giết nàng! Ta muốn giết nàng! Ngự Vương phi cái gì, Phượng Vũ Hành mưu hại tiểu cữu tử(1) của hoàng đế tương lai!"
(1) Tiểu cữu tử: Anh vợ.
"Nhanh mang người đi cho ta!" Lời Trầm thị vừa thốt ra, người có phản ứng trước là Phượng Cẩn Nguyên. Đường đường là Tả thừa tướng, một thân mồ hôi lạnh đều do bị nữ nhân điên rồ này dọa. "Mang về Kim Ngọc viện! Ai cũng không được để nàng ra ngoài! Tối nay phạt nàng ba mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ!"
Hắn lớn tiếng phân phó, Trầm thị rất nhanh đã bị người mang đi.
Mặt Phượng Trầm Ngư cũng một mảng trắng bệch, ngay cả lão thái thái đều run run.
Ai cũng không nghĩ tới Trầm thị cư nhiên có thể ở trước mặt mọi người đem chuyện bí mật mà người Phượng gia chỉ hiểu trong lòng, nói ra, huống chi... Lão thái thái dậm chân! Trong viện này còn có hai nha đầu Ngự vương phủ!
Phượng Vũ Hành làm bộ ho khan một trận, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền chạy lại vỗ lưng cho nàng, vất vả mới dừng do lại, lúc này mới kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên hỏi: "Hóa ra mẫu thân lại có tâm tư này!" Lại nhìn Trầm Ngư, sau đó gật đầu, "Tỷ tỷ đúng là có tướng mạo khuynh thành, vì sao phụ thân không nói sớm, A Hành muôn lần chết cũng không dám đắc tội với Hoàng hậu nương nương tương lai mà ca ca ruột của nàng!"
"Hoàng hậu nương nương cái gì! Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng bịt miệng của nàng, "Lời nói của một mụ đàn bà điên mà ngươi cũng tin?" Hắn nghĩ nên mau chóng chấm dứt đề tài này, liền đem chuyện của Phượng Tử Hạo lên: "Trước đó các ngươi đánh người sao không hỏi xem là ai? Rốt cuộc hắn là huynh trưởng của ngươi, vạn nhất có chuyện xấu..."
"Phụ thân!" Phượng Vũ Hành tăng âm lượng, "Xin hỏi phụ thân, nếu đêm nay ta không phải vừa vặn tỉnh dậy, ngài cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì? Vừa rồi Kim Trân di nương cũng nói, Đại ca ca ngay cả giường Đại tỷ tỷ cũng dám, hơn nữa đã nằm bên gối. Đối với bào tỷ còn như thế, huống chi là thứ muội như thế." Khi nói chuyện, đột nhiên che miệng lại, "A! Lời này không thể nói, Đại tỷ tỷ tương lai muốn làm Hoàng hậu, vạn nhất vị người biết Hoàng hậu nương nương năm ấy mười bốn tuổi bị huynh trưởng mười sáu tuổi nằm qua giường, vậy phải làm soa bây giờ?"
Phượng Trầm Ngư cảm thấy bản thân muốn hộc máu, Phượng Cẩn Nguyên cũng biết mình muốn hộc máu, lão thái thái đã có một ngụm máu ngọt lên đến đỉnh cổ họng.
Nhưng Phượng Vũ Hành còn chưa nói xong, chợt nghe nàng tiếp tục: "Từ khi các ngươi đi vào Liễu viên vẫn đều trách ta, nhưng có nghĩ việc tối nay là lỗi của ai hay không?"
Lão thái thái không cam lòng: "Tử Hạo là hậu thế duy nhất của Phượng gia!"
Phượng Vũ Hành cười lạnh: "Nha đầu của ta còn không quản số mạng của hắn mà tiếp đón! Hậu thế duy nhất? Nếu ta nhớ không lầm, sáu năm trước lúc Tử Duệ sinh các ngươi cũng nói như thế này. Cái gọi là duy nhất, bất quá chỉ là một chữ "chính", chúng ta cũng từng là con trưởng chính nữ, nay nghĩ đến, đúng là làm lòng người lạnh ngắt. Ban ngày Tử Duệ bị mẫu thân hại, ban đêm ta bị huynh trưởng hại, rốt cuộc hai mẫu tử bọn hắn có muốn đem chúng ta thật sự sát tuyệt, hay là Phượng phủ muốn đuổi cùng giết tuyệt chúng ta?"
"Làm càn!" Phượng Cẩn Nguyên nghe không nổi nữa, "Ngươi tuổi còn nhỏ không nên có nhiều tâm tư như thế này?"
Nàng nhíu mi: "Phụ thân ngươi còn chỉ trách ta?"
Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu chuyện này đối với Phượng Vũ Hành đúng là có chút quá mức phân biệt, nhưng hắn không quen nhìn thái độ này của Phượng Vũ Hành. Hắn không rõ, rõ ràng trước đây là một nữ nhi ôn nhu nhu thuận, sao hiện tại đã biến thành bộ dạng sắc nhọn như vậy?
"Chuyện này ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, vi phụ chỉ nhắc nhở ngươi chú ý ngôn hành." Thanh âm hắn hòa hoãn, thư thái cũng hạ xuống.
Phượng Vũ Hành cười khổ, "Nếu ta không làm càn, chính là chỉ còn con đường chết; nếu ta không có túi mật lớn, đã sớm chết trong tay xa phu các ngươi phái đi tây bắc đón chúng ta rồi. Ai không nghĩ đến phụ từ tử hiếu? Đây đều là các ngước bức ta."
Nghe nàng nhắc tới xa phu, Phượng Cẩn Nguyên lại đuối lý lần nữ.
Lão thái thái ngồi xuống đến, càng không ngừng kêu "Hạo nhi, Hạo nhi", Trầm Ngư hướng Phượng Vũ Hành quỳ xuống, "Nhị muội muội, ngàn vạn cái sai đều là lỗi sai của ta, ta đem vị trí chính nữ trả lại cho ngươi, van cầu ngươi buông tha mẫu thân và ca ca đi!"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Chính nữ ta không hiếm, ta cũng không có dã tâm làm Hoàng hậu. Phu quân của ta là Cửu hoàng tử ở trên chiến trường bị thương, hắn nhất định không đảm đương nổi vị trí Hoàng thượng, cho nên các người muốn khó xử ta, đúng là hành vi ngu xuẩn cực điểm. Có cái tâm tư này, không bằng đi đối phó với cô nương nhất định trở thành địch nhân của ngươi, mà không phải là ta muội muội hiện tại, đệ muội tương lai."
Phượng Trầm Ngư ngẩn người, cảm thấy Phượng Vũ Hành nói cực kỳ có lý. Nàng cũng không muốn mình khó xử muội muội hoàn toàn không có uy hiếp này, nhưng từ nhỏ đến lớn đã tích lũy ân ân oán oan bên trong, nàng vừa thấy Phượng Vũ Hành, sẽ cảm thấy mình căn bản không phải là chính nữ Phượng phủ.
Tóm lại, Phượng Vũ Hành chính là chướng ngại trong mắt nàng.
"Đại tỷ tỷ mau đứng lên đi." Phượng Vũ Hành làm thế tay, Hoàng Tuyền đi qua mạnh mẽ lôi Trầm Ngư đứng dậy. "Phụ thân vẫn là nên mời đại phu xem cho Đại ca quan trọng hơn, về việc hắn đã qua giường của Đại tỷ tỷ rồi lại qua giường thứ muội, có thể để ngày mai lại thẩm tra."
Nàng nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên, đừng nghĩ lừa gạt chuyện này bỏ qua. Chết cũng muốn lôi một cái đệm lưng, ta sẽ không quên chính nữ nhà ngươi cũng bị người ngủ qua.
Phượng Cẩn Nguyên dĩ nhiên biết ý Phượng Vũ Hành, chỉ cảm thấy mưu kế mình đã tính toán, lại tính sai trong tay nhóm người nữ nhân này. Thật sự là không bằng một cái đèn dầu.
"Đi gọi Khách Khanh đại phu (2) đến, xem thương thế cho Đại thiếu gia." Hắn mệt mỏi đến ghế đá dài trắng trong viện ngồi xuống, "Vậy tối nay, liền mượn viện này để đại phu xem thương thế rồi nói sau, thương thế không xác định như vậy lại nâng đến nơi khác, chỉ sợ không tốt."
(2) Khách Khanh đại phu: Đây là một nhóm đại phu ở trong Khách viện, gọi chung là Khách Khanh đại phu.
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hành, hy vọng ít nhất nàng có thể để người ta đem Phượng Tử Hạo nâng vào trong phòng.
Nhưng Phượng Vũ Hành cố tình không tiếp lời này, chỉ nói: "Cũng được, Liễu viên ta các các viện khác trong phủ thật sự quá xa, chỉ sợ Đại ca mà nâng qua, sẽ có nguy hiểm."
Lão thái thái thật sự nghe không nổi nữa, trách cứ nàng: "Ngươi đừng nói để người ta nâng Đại ca ngươi vào?"
Phượng Vũ Hành hỏi lại: "Nên nâng vào phòng người nào? Nơi này tổng cộng là ba gian nhà giữa, tổ mẫu để hắn lại vào trong phòng ta, hay là ở phòng của Diêu di nương? Bệch Tử Duệ còn chưa hết, không sợ bị lây bệnh sao?"
Để nàng nói lời này, như là thực sự không nơi cho Phượng Tử Hạo ở.
"Nếu Đại ca không chê, thì ở phòng của hạ nhân đi!"
Kim Trân theo một câu: "Đại thiếu gia thân thể vàng ngọc, sao có thể ở lại phòng hạ nhân."
Phượng Vũ Hành kéo môi cười, nàng nghe được, đêm nay Kim Trân tỏ vẻ muốn kỳ vọng vào nàng. Vừa từ hạ nhân lên thiếp, Trầm thị bên kia nàng căn bản không thể trông cậy, An thị lại không để ý nhiều chuyện lắm, Hàn thị rõ ràng là tình địch với nàng. Nha đầu Kim Trân kia liền đem ánh mắt phóng đến người nàng, huống chi Kim Trân không ngốc, có nhược điểm nắm trong tay nàng, không tốt với nàng thì có năng lực gì?
Phượng Cẩn Nguyên không muốn cùng các nữ nhân nói nhảm nhiều, chỉ nhìn gã sai vặt bên người hắn: "Không phải bảo ngươi đi gọi đại phu sao? Vì sao còn ở đây?"
Gã sai vặt khó xử nói: "Bẩm lão gia, ban ngày Hứa đại phu xảy ra chuyện, mặt khác hai vị Khách Khanh đại phu trong phủ sợ tới mức trước khi trời tối đã rời phủ rồi."
"Cái gì? Đều đi rồi?" Lão thái thái kinh hô, "Vậy nên làm thế nào cho phải a!"
Phượng Vũ Hành cười, thanh âm hòa hoãn: "Nếu không thì để A Hành xem đi."
"Ngươi?" Lão thái thái hiện ra vài phần hoài nghi, lại thấy Phượng Tử Hạo bị đánh như vậy, cự tuyệt nói: "Người là do ngươi đánh, ngươi xem dĩ nhiên sẽ nói hắn không sao."
Phượng Vũ Hành nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.
Không cho xem thì thôi, nàng cũng đâu nhàn rỗi quản việc này?
Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy để cho nàng xem cũng được, "Dù sao cũng đáp ứng đi, ngày mai sẽ đi mời đại phu đến, A Hành trước nhìn xem đi."
Nàng nháy mắt mấy cái với Phượng Cẩn Nguyên: "Nữ nhi không dám ngỗ nghịch tổ mẫu."
"Hừ!" Lão thái thái kêu lớn một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.