Nàng có thể chắc chắn, người đeo mặt nạ hoàng kim ngồi trong xe đuổi kia, chính là nam tử trong núi nàng nhìn thấy khi tới thế giới này. Vô luận thế nào nàng cũng không quên được đóa tử liên yêu dị bẩm sinh kia, khuôn mặt tuấn mỹ đó, bất kể thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao người đó phải đeo mặt nạ.
"Người đó chính là cửu hoàng tử sao?" Phượng Vũ Hành hỏi Diêu thị.
"A Hành đang nói người ngồi trong xe ngựa à?" Diêu thị cũng nhìn, "Nếu là nghênh đón cửu hoàng tử hồi kinh, thì chắc là đúng."
Tôn ma ma đã bắt đầu đi theo dân chúng, dập đầu với xe đuổi.
Trong lòng Phượng Vũ Hành dâng lên suy nghĩ, lúc đứng trên xe ngựa nhìn, khi màn xe động vài cái, dường như người bên trong cũng nhìn thoáng qua nàng, nhưng ánh mắt không dừng lại.
Chắc là không nhớ rồi. Nàng tự giễu lùi về rồi ngồi xuống. Cửu hoàng tử, đó là nhất đẳng quý nhân của vương triều phong kiến, làm sao còn nhớ đứa trẻ sơn dã.
Chẳng qua... vì sao rõ ràng hắn đánh thắng trận, cũng không có không khí vui mừng?
Cửu hoàng tử... Phượng Vũ Hành đột nhiên ngẩn ra, rồi hỏi: "Tôn ma ma, trước đó ngươi nói Phượng gia đón chúng ta trở về, là vì cái gì?"
Tôn ma ma từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt tươi cười, "Tiểu thư, là vì ngài và cửu hoàng tử có hôn ước!"
Diêu thị cũng lộ ra vài phần vui vẻ, cười, "A Hành, những ngày khổ cực sắp hết rồi. Nay cửu hoàng tử có quân công trong người, ngay cả trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1811952/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.