Hai mươi ngày sau, kinh thành đã ngay trước mắt.
Cuối cùng Phượng Vũ Hành thở ra một hơi, dưới chân Thiên tử, tương đối an toàn.
Xe ngựa dừng lại ngoài cửa thành, Diêu thị xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, cảm thán một tiếng.
Phượng Vũ Hành phủi tro bụi trên người, an ủi nàng nói: "Mẹ, đừng sợ, lát nữa về phủ, chúng ta nên nói chuyện xa phu kia cho phụ thân biết, để phụ thân cho chúng ta một công đạo."
Phượng Tử Duệ cũng nắm chặt quả đấm nhỏ: "Phụ thân nhất định sẽ nghiêm trị người xấu!"
Tôn ma ma gật đầu, "Trong phủ có hạ nhân như vậy, lão gia nhất định sẽ điều tra rõ."
Diêu thị lại liên tục xua tay, "Không thể vừa về đã làm phiền phụ thân con, chúng ta có thể bình an hồi phủ là chuyện may mắn, chuyện xa phu... cứ nói hắn ngã chết nửa đường, đừng nhắc lại."
"Nếu vậy xem như xa phu sinh sự kia may mắn, chỉ sợ không chấp nhận nổi chúng ta, là chủ nhân của xa phu đó." Phượng Vũ Hành nói một câu, đổi lấy là cái nhíu mày đồng thời của Diêu thị và Tôn ma ma.
Thật ra trong lòng mọi người đều đã đoán ra, ai cũng không nghĩ rằng Phượng Vũ Hành sẽ mở miệng nói thẳng. Tôn ma ma là hạ nhân, lòng tràn đầy vui mừng nghĩ từ nay về sau chủ tử nhà mình có thể sẽ sống tốt hơn, mặc dù Diêu thị không hề có nhiều hy vọng với Phượng phủ, nhưng cũng ngóng trông năm tháng sau này an ổn. Đối với mấy người các nàng mà nói, chuyện xa phu như gai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dich-nu/1811951/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.