Dung Phượng Ca quay lưng lại đối với Lạc Khanh Nhan, cho nên nàng không thấy, người kia… tự lúc nào lệ đã yên lặng rơi đầy mặt, chỉ là mưa hòa cùng lệ, cũng đã không còn phân biệt rõ, rốt cuộc nước rơi từ trong mắt của người là lệ hay mưa?! 
Khóe môi, một giọt, một giọt… lại một giọt máu, rĩ ra…. Đỏ chói…. 
Y, không nói một lời, thân hình cơ hồ lảo đảo nhưng vẫn cố chấp khấu đầu trước phật tổ 
Đầu ngón tay cơ hồ bấu chặt xuống mặt đất, để giữ lấy bình tĩnh…. 
Chỉ còn một bước, một bước cuối cùng mà thôi…. 
Phật tổ! người có nghe thấy lời cầu nguyện của con…. 
Chín mươi chín bậc thang, hai trăm chín mươi bảy cái khấu đầu… 
Tâm niệm một điều duy nhất, liệu ngài có thể…. Nghe thấy điều khẩn cầu của con?! 
“ Chủ nhân, công tử… cẩn thận….!” Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị vừa thấy, chính là cảnh một đạo sấm sét thật lớn, hướng về phía hai người, bèn quát lớn. Lạc Khanh Nhan từ đầu đến cuối chỉ để tâm đến mỗi Dung Phượng Ca cho nên không để ý, cho đến khi nghe được thanh âm của Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị mới giật mình thảng thốt, muốn kéo y tránh thoát, nhưng là…. 
Bước cuối cùng vừa thực hiện xong, ngẩng đầu lên chính là sấm sét đầy trời, hướng về phía y, Dung Phượng Ca ngẩn ngơ, rồi nhẹ cười…. 
Có lẽ… dù y có cố gắng thế nào, trời xanh cũng không bao giờ chiếu cố đến y… 
Thấy, Lạc Khanh Nhan đẩy y ra, y chỉ lắc đầu đẩy nhẹ lại nàng 
Nhan Nhan ngốc quá! Khoảng cách như vậy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471992/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.