“ Chủ nhân thứ tội, Ảnh Nhất đã mất dấu của công tử!” Hắc y nhân cúi đầu, trầm giọng bẩm báo, thanh âm nặng nề. Trong lòng ão não không thôi, uổng thay cho bọn họ tự xưng ảnh vệ đứng đầu lại bị công tử ‘chân yếu tay mềm’ làm cho hôn mê, ngủ không biết trời trăng may gió, may mà không có ai tập kích nếu không bọn họ nhất định đã chết không có đất chôn thân rồi 
“ Chủ nhân, Ảnh Nhị vô dụng…” Ảnh Nhị cũng quỳ xuống, xấu hổ bẩm báo. Số phận của y cũng không thua gì đống Ảnh vệ quanh đây, vì là công tử cho nên bọn họ không có đề phòng, để rồi ai cũng bị ‘hưởng dụng’ một ít thần mộng hương của công tử, an giấc ngủ ngon a. Công tử ơi là công tử, sao khi không học người nào đó bỏ nhà ra đi vậy chứ, bọn họ nhất định sẽ bị chủ nhân rọc xương lột da mất thôi….. 
Lạc Khanh Nhan nhìn hai hắc y nhân, than khẽ: “ mà thôi… mà thôi! Không phải lỗi của các ngươi, hắn… một khi đã lên kế hoạc tỉ mỉ, ngay đến cả ta cũng bị gạt huống chi là các ngươi”. Trong giọng nói không giấu nỗi đau buồn, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, cùng có một suy nghĩ: ‘sao hôm nay chủ nhân nhân từ quá vậy!’ chỉ là ý nghĩ thoáng qua vui đùa chút thôi, nhưng là cả hai ảnh không khỏi bối rối, bởi lẽ thà chủ nhân cứ như ngày thường phạt bọn họ nặng một chút còn hơn tình trạng lúc bấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-dang-yeu-cua-lanh-huyet-nu-vuong/1471991/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.