Tuyết Lang chưa kịp tìm hiểu ngọn nguồn xem thứ chết tiệt nào ám hại nó thì kiếm quang lại vọt lên. 
Nó là con sói từng trải, cảm giác không ổn liền nhào vài vòng về phía sau. Thế nhưng vẫn bị thanh kiếm kia xoẹt qua da, cổ đau nhức làm Tuyết Lang thảm thiết kêu gào. 
Tiếng gào liên tục vang vọng trong rừng. 
“Tiểu Lang Nhi!” Mặt Phong Như Khuynh biến sắc, thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tuyết Lang. 
Nhìn thấy vết thương trên người nó xong, khuôn mặt nàng nặng nề đáng sợ, tròng mắt đen dường như bao trùm cả gió lốc bão tố. 
“Đường Tư, các ngươi hãy chăm sóc Tuyết Lang.” 
Phong Như Khuynh nhặt thanh kiếm vừa đâm Tuyết Lang lên, giọng điệu bình thản lạ kì... Lại khiến người ta nổi da gà. 
Linh Vận theo bản năng nuốt nước bọt, cứ cảm thấy... Công chúa hiện tại... Khí thế quá mức mạnh bạo, đến mức làm nàng ta rợn tóc gáy. 
Công chúa giờ phút này... Thật sự nổi giận rồi! 
Tần Thần không nói hai lời, theo sau Phong Như Khuynh. 
Hổ Tam Văn đưa con cho Đường Tư, nó chạy như bay về hướng Phong Như Khuynh rồi gầm lên, ý bảo để nàng cưỡi. 
Phong Như Khuynh nhanh chóng trèo lên lưng hổ, một người một hổ như tia chớp chạy về hướng luồng kiếm quang bay tới... 
... 
“Tiểu thư!” 
Lá rụng đầy nền đất, Thiên Ngưng đỡ Đường Ẩn ngồi dậy, nôn nóng cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước: “Hay là tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi, để nô tỳ chống đỡ trước.” 
Đường Ẩn cười khổ: “Hắn ta là Huyền Vũ Giả, ngươi cản không nổi.” 
Huyền Vũ Giả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991344/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.