“Khuynh Khuynh ——” Ngươi bình an không bị gì, thật tốt. Thiếu niên khẽ nhắm đôi mắt lại, trong đầu hắn hiện ra khoảnh khắc lúc hắn rơi vào hôn mê, thấy bóng dáng kia, khóe môi chậm rãi nâng lên một độ cong nho nhỏ. Vừa rồi… Hẳn là nam nhân kia, xuất hiện cứu Khuynh Khuynh… “Thần Nhi, chúng ta về nhà thôi.” Phong Như Khuynh vươn tay về hướng thiếu niên, cười đẹp đến mức rung động lòng người, tựa như ánh mặt trời. Thiếu niên ngẩn ra, lúc ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt ấm áp như lúc ban đầu. Ánh mắt kia như nắng ấm, hòa tan trái tim đã phủ đầy bụi từ lâu của hắn. “Được ——” Hắn đưa tay, đặt lên tay thiếu nữ.
Mà từ nhà này… Bao nhiêu năm như vậy, là lần đầu tiên hắn nghe được. Tần Thần cười, nụ cười thanh thuần giống như bông tuyết đầu mùa, sạch sẽ không dính bụi trần. Đúng vậy, từ nay về sau, hắn đã có nhà. Nơi nào có nàng, nơi đó chính là nhà của hắn! Phong Như Khuynh kéo Tần Thần, hướng về nơi lúc vào đi tới. Đám người Đường Tư còn ở nơi đó chờ nàng! Vốn dĩ Phong Như Khuynh còn dự định sau sẽ tiếp tục đưa thủ hạ đến nơi này tu luyện nhưng hiện tại suối nguồn vô tình đã bị nàng mang đi, nơi này không còn linh thủy, linh khí ở trong suối nước nóng cũng sẽ chậm rãi tan đi, dần dà sẽ trở nên loãng hơn cho đến khi không còn gì. Cho nên không cần thiết phải quay lại nơi này nữa. Rất xa, nàng đã thấy nhóm người vẫn đang tu luyện trong linh tuyền, khóe môi nàng cong lên, âm thanh thanh thúy trong trẻo: “Đường Tư, Linh Vận, các ngươi có thể lên rồi, chúng ta phải đi.” Đường Tư nghe thấy âm thanh quen thuộc, đột nhiên mở to mắt. Đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tần Thần cả người đầy máu, vẻ mặt cứng lại, dời ánh mắt qua bên cạnh, rơi vào mắt nàng là một gương mặt đẹp khuynh thành. Trên khóe môi thiếu nữ là nụ cười nhạt, làn da trắng nõn nà, lông mi như trăng rằm, dáng người nhỏ nhắn nhưng những nơi lồi lõm vẫn đều có đủ. Quần áo của nàng có hơi rộng nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người xinh đẹp. Thiếu nữ đẹp như một bức tranh làm những người đứng cạnh nàng dường như đều trở nên ảm đạm thất sắc. “Ngươi… Chủ tử?” Đường Tư ngạc nhiên mở to mắt. Phong Như Khuynh trước kia đã khiến nàng kinh diễm nhưng khuôn mặt vẫn có chút phúng phính, dáng người vẫn còn hơi đẫy đà, khi đó Phong Như Khuynh chỉ có thể được xem là một giai nhân xinh đẹp. Nhưng hiện tại… Nhìn thấy Phong Như Khuynh, Đường Tư rõ ràng là một nữ nhân vậy mà trái tim cũng không chịu khống chế mà đập liên hồi. Đẹp như phương hoa, khuynh thành tuyệt diễm. (*) Phương hoa: Hương thơm của hoa, hay còn có nghĩa là vẻ đẹp của tuổi trẻ (Theo baidu). “Ta cảm thấy… Hình như ta đã yêu chủ tử mất rồi.” Linh Vận đưa tay ôm ngực, trái tim đập bùm bùm. Làm sao bây giờ, muốn gả! Muốn bị chòng ghẹo! “Có đi hay không?” Phong Như Khuynh nhún vai. Giọng nàng vang lên mới làm nhóm người ở đây phục hồi lại tinh thần. “Công chúa,” Trong thiết huyết quân đoàn có một nữ tử nhanh chóng đi đến, đi tới bên cạnh Phong Như Khuynh, có chút ngượng ngùng, “Ta vẫn luôn muốn hỏi, người làm thế nào để gầy lại được, ta cũng muốn…” “Ngươi muốn cơ thể gầy hơn?” Phong Như Khuynh hơi mỉm cười, tay nàng nâng cằm nữ tử kia lên, nụ cười càng thêm xinh đẹp, “Lúc về, sẽ làm mấy món dược thiện, ngươi ăn mỗi ngày là được.” (*) Dược thiện: Thức ăn từ dược liệu. Linh dược thiện khác với thức ăn bình thường, bên trong bởi vì có chứa linh khí nên khó bị thiu, có thể để được rất lâu nhưng mà hương vị sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Nếu dùng hộp đựng linh dược để bảo quản linh dược thiện, thì thời gian bảo quản sẽ càng lâu hơn. Trái tim nữ tử kia đập rộn lên: “Cảm ơn công chúa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]