Có thể khiến nàng làm đến như thế, chỉ có dược thiện!
Lần này Phong Như Khuynh điều chế hai phần dược thiện, một phần để nàng dùng để giảm cân nặng, một phần còn lại để cho Tần Thần cùng ăn.
Đến khi điều chế dược thiện thành công, Phong Như Khuynh mới từ bãi cỏ ngòi dậy, nàng ngước mắt lên nhìn Tần Trần đang đứng cách đó không xa.
Thiếu nữ mi mắt cong cong, ý cười động lòng người.
“Thần Nhi, phỏng chừng ngươi cũng đói bụng, nhanh tới ăn cơm.”
Lúc Tần Thần xoay người lại liền trông thấy dáng vẻ xinh đẹp khi cười của thiếu nữ.
Trong nháy mắt, nụ cười kia tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua bay vào trong tim hắn.
Rất nhiều năm sau đó, đều làm hắn… không cách nào quên.
“Được.”
Hắn trả bằng một nụ cười tươi tắn.
Sạch sẽ mà tinh khiết.
Giống như một trang giấy trắng đơn thuần, vẫn chưa bị nhiễm bất cứ vết máu nào.
Giờ phút này Phong Như Khuynh vẫn chưa biết, thiếu niên sạch sẽ tinh khiết này, cuối cùng có một ngày, sẽ vì nàng mà thị huyết thành ma, không còn dính dáng chút nào đến dáng vẻ lúc này.
…
Thời gian nửa tháng, loáng cái đã kết thúc.
Dưới bầu trời trong xanh, thiếu nữ nhắm mắt ngồi khoanh chân từ từ mở mở hai mắt, khóe môi nàng khẽ nâng, khuôn mặt như tranh vẽ: “Sau khi cho thêm linh thủy, lần tu luyện này quả nhiên là làm ít công to, tuy rằng chưa thể khiến ta đột phá đến Thật Võ Giả trung giai, nhưng ta đã chạm đến bình cảnh.”
Nếu, lần sau lại cho thêm một giọt linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991330/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.