Chương trước
Chương sau
Edit: Có Lười
Nhưng hắn vốn nghĩ rằng cuộc đời này sẽ không có duyên với nữ tử ưu tú như vậy. Không nghĩ tới một ngày nọ…… Nàng bị người ám toán, cả người bị thương nặng, là hắn nhặt được nàng, hơn nữa còn giữ nàng lại dưỡng thương.
Thương thế còn chưa khôi phục, nàng đã nghĩ tới rời đi.
Hắn sợ hãi, sợ hãi không còn được nhìn thấy nàng.
Sợ hãi nàng sau khi rời khỏi, sẽ là vĩnh biệt…
Cho nên, thừa dịp thương thế của nàng chưa khôi phục. Hắn đã xuống tay, khiến nàng mất hết ký ức.
Đáng tiếc, chấp niệm của nàng quá mạnh, cố chấp đến như thế, rõ ràng đã quên mất hết nhưng vẫn cứ muốn khôi phục lại ký ức. Khiến nàng…Điên luôn!
Trong lòng Đường Lạc rất áy náy. Nhưng hắn hiểu, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy!
“Yên Nhi, cuộc đời này, có ta bên ngươi là đủ rồi. Ngươi không cần nhớ lại những gì đã qua, cả đời này ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Trên đời này, cũng không có ai so với ta yêu ngươi nhiều đến vậy… Ngươi mất đi hài tử cũng không sao, sau này Ngọc Nhi chính là con gái của ngươi. Tuy rằng, hôm nay con đã phạm sai, nhưng bình thường…Con vẫn luôn rất tôn kính ngươi…”
Không có ký ức cũng không sao, điên rồi cũng không ngại.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, là được rồi.
……
Trên thuyền hoa.
Dáng người Cửu Minh lười biếng, dựa nghiêng trên giường.
Trước giường, tay ca cơ cầm tỳ bà, tiếng ca của nàng như hoàng oanh, lọt vào tai mãi không tan.
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn dung nhan tuyệt sắc của ca cơ, Cửu Minh không biết vì sao…… Nghĩ tới bóng dáng mập mạp như núi vào mấy tháng trước kia.
“Đúng là nha đầu không lương tâm, đã đến Đệ Nhất Lâu, cũng không biết gặp mặt ta một lần.”
Thật là cái đồ không lương tâm, thu nhập sau này của Đệ Nhất Lâu hắn đều chia cho nàng một nửa. Vậy mà nàng thậm chí ngay cả gặp mặt một lần cũng không muốn gặp hắn.
“Công tử.”
Đúng lúc này, một hắc y thị vệ từ ngoài cửa tiến vào, hắn nhìn những ca cơ vũ nương đó, trầm giọng nói: “Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
Cửu Minh lười biếng cho dừng lại, hắn khẽ nhếch khóe miệng, tươi cười tà mị chọc người.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Dạ công tử.”
Giọng nói hạ xuống, ca cơ vũ nương trong thuyền hoa đều đã lui xuống.
Trống rỗng, chỉ còn lại thị vệ đang quỳ một chân trước giường.
“Chuyện gì?”
Thị vệ cung kính, nói: “Công tử, thuộc hạ tra được một việc, hình như Hoàng Hậu Nạp Lan… chưa chết…”
Hoàng Hậu chưa chết?
Cửu Minh vốn đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng lên. Trên mặt hắn mang một cái mặt nạ, không thấy rõ được vẻ mặt bên dưới. Nhưng bên trong cặp mắt tà khí lại chứa đựng đầy vẻ nghiêm trọng.
“Ngươi nói Nạp Lan Hoàng Hậu còn sống? Tin tức này có phải là thật không?”
“Khởi bẩm công tử, ít ngày trước, ám vệ Đệ Nhất Lâu và người Phong Vân Phủ có chỗ tiếp xúc. Phủ Chủ Phong Vân Phủ, hình như có liên quan đến Hoàng Hậu Nạp Lan, chỉ là Phủ Chủ không phải tên Nạp Lan Yên, mà là Dung Yên.”
Phong Vân Phủ thần bí từ trước tới nay, không ai biết Phủ Chủ tên gì, cũng không có ai từng thấy nàng. Nhưng đối với một cái thế lực ngang trời xuất thế, khiến cho rất nhiều người tò mò.
Mấy năm trước, Cửu Minh cũng phái người đi điều tra Phong Vân Phủ thần bí này, không nghĩ tới……
Có liên quan với Hoàng Hậu Nạp Yên?
Con ngươi Cửu Minh trầm xuống, ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ mặt bàn. Bỗng nhiên, bật cười: “Nếu Nạp Lan Hoàng Hậu chưa chết, vậy Hoàng Đế bị vùi trong trống*, vậy có nghĩa là…… Năm đó chuyện nàng chết, là do một tay Nạp Lan Hoàng Hậu lập kế hoạch!”
*Một câu thành ngữ của TQ có nghĩa là nó dường như được bọc trong trống, ẩn dụ bị mọi người làm mờ mắt và không biết gì về nó cả. Thường là làm vị ngữ, đề cập đến việc bị ai đó làm mờ mắt
Nếu Hoàng Hậu Nạp Lan là bị người cướp đi, cần gì phải làm điều thừa khiến người đời cho rằng nàng đã chết? Còn nữa, Phong Thiên Ngự còn chưa ngu xuẩn đến trình độ như thế, nếu việc này là kế hoạch của người khác, chưa chắc hắn phát hiện không ra.
ps: Các cô nương đem đề cử phiếu đầu một chút, moah moah yêu mọi người.
Còn có muội muội nói xem không hiểu chương này, ta cảm giác ta viết thực dễ hiểu, có một số việc cố ý tiêu phí thật nhiều bút mực đi giải thích, không rõ xem không hiểu chỗ nào.
( tấu chương xong )
Chương 232 sống thì thấy người, chết phải thấy xác ( một )
Edit: Cò Lười
Mà hắn có thể bị giấu giếm, cũng đã nói lên… Việc này… Là do Nạp Lan Yên làm.
Thị vệ chần chờ một lát: “Công tử, thuộc hạ có chút không rõ…… Vì sao Hoàng Hậu Nạp Lan, muốn làm như thế?”
Cửu Minh nhếch môi cười khẩy: “ Quy tắc của Thương Nguyệt đại lục, không thể làm trái. Thế giới Lánh Đời, không thể tùy ý động thủ với thế tục được, để tránh ảnh hưởng đến thế cục đại lục! Nhưng mà…Hoàng Hậu Nạp Lan cố tình chọc phải người của thế giới Lánh Đời. Nàng muốn phát triển thế lực, nhất định phải rời đi!”
Hơn nữa, nhất định không thể cho người khác biết, Phủ Chủ Phong Vân Phủ, là Hoàng Hậu Nạp Lan!
Mà người của thế giới lánh đời cuối cùng không nhịn được. Ngày Hoàng Hậu sinh lén xâm nhập vào Lưu Vân Quốc, giúp nàng có cơ hội giả chết thoát đi! Chỉ có mai danh ẩn tích, nàng mới có thể tùy ý phát triển thế lực của chính mình.
Nếu không, một khi có người biết Phong Vân Phủ và Hoàng Hậu Nạp Lan có liên quan. Người thế giới Lánh Đời không cần phải che dấu, tạm thời động thủ với người thân của Hoàng Hậu.
Bởi vì Phong Vân Phủ —— đã vượt qua thế tục!
Trước khi nàng chưa vượt qua người đó, nàng không dám bại lộ bất kỳ hành tung nào. Hơn nữa, Phong Vân Phủ thành lập một năm, đúng lúc Hoàng Hậu mất tích!
“Chẳng qua ta nghe nói, mười năm trước, Phủ Chủ Phong Vân Phủ, không rõ tung tích?” Thị vệ giật mình, hắn nghĩ tới tin tức đã nghe, tiếp tục nói: “Công tử, thuộc hạ nghe nói… Mấy ngày trước, có một cô nương trong tay cầm ngọc bài đi Phong Vân Phủ, nàng nói là…Đồ đệ của Phủ Chủ Phong Vân Phủ Dung Yên!”
“ Người của Phong Vân Phủ … Tin?” Cửu Minh đôi mắt đen nặng nề.
Cầm ngọc bài trong tay đi Phong Vân Phủ, cũng chứng minh là…Không có Dung Yên đi cùng.
Chỉ bằng một cái ngọc bài, những người đó đã tin?
“Hồi bẩm công tử, người Phong Vân Phủ đã điều tra qua vị cô nương kia. Trên người nàng, thật sự có hơi thở của Dung Yên, còn chưa tiêu tán. Hơn nữa, nàng tu luyện công pháp của Dung Yên.”
Ở trên đại lục, có vài bảo vật có thể phân biệt ra hơi thở một người, còn có thể dựa vào hơi thở để tìm người, trừ phi thực lực người nọ cực kỳ mạnh mẽ, hoặc là có được những bảo vật khác giấu kín hơi thở. Nếu không, rất dễ dàng tìm được.
Tuy rằng Dung Yên điên rồi nhưng thực lực vẫn còn ở đó. Người của Phong Vân Phủ không thể truy tìm hơi thở của nàng, lại có thể thông qua người nàng từng tiếp xúc để phân biệt ra.
Điều này cũng là do Dung Yên vẫn luôn ở sau núi của Đường gia, mười năm chưa ra. Cho dù Phong Vân Phủ dùng hết toàn lực, cũng không thể truy tìm tung tích của nàng.
“Dung Yên đâu?” Ngón tay Cửu Minh nhẹ nhàng cầm chén trà, sâu trong đáy mắt mang theo cảm xúc khẩn trương.
Nếu là Hoàng Hậu Nạp Lan còn sống……
“Vị cô nương kia nói, mấy ngày trước Dung Yên … Đã chết.”
Bang!
Tay Cửu Minh bỗng dưng dùng một chút lực, chén trà bị hắn bóp nát.
Thủy tinh đâm thủng ngón tay hắn, nước trà nóng bỏng làm nóng đỏ lòng bàn tay của hắn. Nhưng hắn lại không hề hay biết, khiến cho hơi thở trong thuyền hoa, đều trở nên vô cùng nặng nề.
“Chuyện này…… Không cho phép truyền ra ngoài.”
Dung Yên đã chết?
Nếu Dung Yên đã chết, hắn cũng thể biết được rốt cuộc nàng ta có phải Nạp Lan Yên hay không!
Rốt cuộc hết thảy chỉ là suy đoán mà thôi, hoàn toàn không thể xác thực.
Hơn nữa…… Mặc kệ hiện tại Dung Yên sống hay chết, đều không thể cho Phong Như Khuynh biết.
“Mặt khác, phái tất cả người Đệ Nhất Lâu ra ngoài, tìm kiếm Dung Yên đã mất tích! Sống thì gặp người, chết phải thấy xác, không tiếc trả giá bao nhiêu!”
“Dạ, công tử.”
Thị vệ xoay người liền phải lui ra.
Trong mắt Cửu Minh xẹt qua một đạo tà ác, lạnh lùng nói: “Phỏng chừng, những người trong thế giới Lánh Đời đó, cũng cho rằng Hoàng Hậu đã chết. Không có tuần tra tung tích của nàng. Cho nên, cho dù là tin tức gì của nàng các ngươi cũng phải lập tức xóa sạch, không được phép để cho người bên kia tìm được nàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.