Editor: Hạ gia
Chỉ là…
Tay Dung Yên vẫn nắm chặt chiếc yếm, máu tươi nhuốm đỏ cả yếm nhưng dường như bà cảm nhận được cơn đau, mày liễu hơi nhíu lại.
Chỉ là bà vẫn không hề buông tay!
“Ngọc Nhi!”
Một tiếng rống đinh tai nhức óc từ bên ngoài nhà gỗ truyền đến khiến Đường Ngọc sợ tới mức run rẩy toàn thân, ngân châm trong tay rơi xuống mặt đất. Nàng ta hoảng sợ quay đầu lại, thoáng chốc đã nhìn thấy gương mặt xanh mắt của ông ta.
“Phụ…Phụ thân, sao người lại đến đây?”
Đường Ngọc nhanh như cắt giấu ngọc bài đi, sợ sẽ bị Đường Lạc phát hiện.
“Ngọc Nhi, con đang làm gì?” Gân xanh trên trán Đường Lạc ngày càng nhiều. Ông ta tức giận quát lớn: “Con đã làm gì với Yên Nhi rồi?”
“Con…” Đường Ngọc tạm thời hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh nàng ta đã che giấu cảm xúc thật, trở nên uất ức tủi thân nói: “Phụ thân, dì Dung ngây ngốc ở nhà chúng ta hơn mười năm, ăn của Đường gia, uống của Đường gia, ấy vậy mà dì ấy vẫn không muốn gả cho người, con chỉ là….Chỉ là không nhịn được nữa…”
Sắc mặt Đường Lạc vẫn xanh mét: “Đây không phải là việc mà con nên quan tâm!”
“Chỉ là cho dù chúng ta nuôi chó, nó cũng biết trông nhà. Còn dì Dung thì làm gì được?” Đường Ngọc cắn môi, đánh chết nàng ta cũng không thể để cho Đường gia biết trong tay Dung Yên có trân bảo.
Càng không thể để cho ai biết nàng ta đã lừa từ tay bà ta không ít linh dược.
Khách quan mà nói, giá cả của một gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991304/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.