Lục Mật không thèm quan tâm Chử Trường Khê nói cái gì, nhưng nếu nàng ta muốn đạp lên nàng để lấy tiếng tốt cho bản thân, thì cũng phải xem xem Lục Mật nàng có đồng ý hay không? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng quận chúa Triều Dương là đồ ngu sao?
"Chử Trường Khê?" Lục Mật cho người kéo mành lên, nàng ở trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt xem thường: "Người vừa mới nói mẫu thân ngươi ở trong phủ ngày nào cũng khóc, ngươi lo lắng cho cháu, cho mẫu thân đúng không?
Chử Trường Khê một thân gấm hoa quỳ trên đất, trông có chút chật vật, lúc này nghe thấy lời Lục Mật nói, thuận thế dập đầu, tỏ ra vẻ thành khẩn đáng thương: "Vâng, mong quận chúa khai ân, tha..."
"Khai ân cái gì? Tha cho ai?" Lục Mật cười nhạo, không hề khách khí cắt lời nàng ta, khí thế tôn quý, cao cao tại thượng: "Bổn quận chúa lại nghe Đức Hải công công nói khi hoàng thượng hạ chỉ khiển trách phu nhân Thành Dương hầu, Chử đại tiểu thư còn nói mấy câu rất dọa người cơ."
Chử Trường Khê tái mặt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Mật, trong mắt lộ ra vẻ khó tin! Ánh mắt này đã khiến cho những người vây xem hoàn toàn tin lời quận chúa Triều Dương!
Không đợi Chử Trường Khê phản bác, Lục Mật nói tiếp: "Hôm sau, Chử đại tiểu thư liền thu dọn đồ đạc đi gặp Lễ bộ thị lang Lâm đại nhân, cũng chính là thông gia của hầu phủ Thành Dương, nhà ông ngoại của Chử đại tiểu thư ngươi. Nếu như ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xach-goc-vay-giup-quan-chua/2492760/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.