Chương trước
Chương sau
Kể một ngàn nói một vạn, việc Hoắc Vô Chu đưa Lục Mật hồi phủ khiến Lục Mật cảm thấy nàng có lẽ có mấy phần cơ hội, hoàn toàn không nghĩ rằng Hoắc Vô Chu đối với nàng đã có chút đặc thù. Chỉ cần nói việc hộ tống nàng về phủ, chớ nói tới quận chúa, cho dù là công chúa, đã thấy qua Hoắc Vô Chu hộ vệ như vậy sao?

Tiểu quận chúa tuy có ôm mộng đẹp, nhưng kinh nghiệm thực sự hơi ít ỏi. Về phần Lưu Phạn Ngọc, cùng tiểu quận chúa cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân đi.

Ngược lại là Phúc Thân Vương nghe nói thứ tử nhà Vệ Quốc Công đưa quận chúa trở về, sắc mặt liền có chút xấu. Chỉ là lại nghe tổng quản nói quận chúa tựa như có chút thương tích, Phúc Thân Vương cũng không kịp suy nghĩ gì về thứ tự Vệ Quốc Công, đầy trong đầu đều là việc nữ nhi bảo bối bị thương.

"Nữ nhi ngoan bị sao vậy?" Phúc Thân Vương bước như bay từ chính điện vào sân phủ Triều Dương quận chúa, tổng quản phía sau theo không kịp.

Lục Mật không cảm thấy ngoài ý muốn vì cha nàng đến nhanh như vậy, lơ đễnh nói: "Chỉ là trật chân chút thôi, không cần lo lắng."



Phúc Thân Vương chính là coi Triều Dương quận chúa như viên ngọc châu, kia yêu thương thực là như cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng với sự sủng ái này, không khiến cho Lục Mật trở thành một nàng quận chúa mảnh mai, ngược lại nàng chính là gan to bằng trời, không biết có bao nhiêu sự phách lối. Mới đầu Phúc Thân Vương còn vì điều này mà lo lắng một trận, về sau Thánh nhân cũng có chút dung túng, còn ban phong hào, Phúc Thân Vương liền cảm thấy nắm chắc. Hài tử nhà mình chỉ cần không làm gì thương thiên hại lý, những đại sự không thể tha thứ, nếu ngày nào đó bất cẩn thì đều sẽ có Thánh nhân đỡ lấy.

Lưu Phạn Ngọc đối với Phúc Thân Vương hành lễ, Phúc Thân Vương tựa như là bây giờ mới thấy nàng ấy, cười ha hả: "Ngọc Nhi cũng ở đây à."

"..." Lục Mật im lặng, nàng cảm thấy chắc trong mắt người phụ thân ngốc nhà mình ngoại trừ nàng thì không còn ai hết: "Biểu tỷ với con cùng nhau trở về."

"Ồ!" Phúc Thân Vương vui vẻ, ông chính là thích khuê nữ hơn nhi tử, Lưu Phạn Ngọc là một tiểu nha đầu đáng yêu, cùng Mật Nhi thân cận cũng không tệ, có thể chiếu cố lẫn nhau.

"Phụ thân, con cùng biểu tỷ có chuyện riêng muốn nói, ngài đi nhanh đi." Lục Mật muốn đuổi người, nàng còn nhớ lấy quyển sổ kia muốn cho Lưu Phạn Ngọc xem một chút, nếu là phụ thân có ở đây, tựa như không thích hợp lắm.

Dáng vẻ Phúc Thân Vương nhất thời có chút như bị đả kích: "Mật Nhi cùng Ngọc Nhi đều đã lớn rồi, có việc gì muốn nói mà vi phụ cũng không thể nghe nha, ai..."

Lục Mật: "Phụ thân, ngài nhất định muốn nghe một chút sao?"



Phúc Thân Vương mặt mo cứng đơ, ông đương nhiên không có ý tứ muốn nghe, chẳng qua là cảm thán một chút mà thôi, nữ nhi thật sự là càng lớn lên càng không dễ dụ mà.Ngay tại lúc Phúc Thân Vương sắp đi, Lục Mật còn nói thêm: "Phụ thân, hôm nay con đã thu thập Chử gia đại tiểu thư một trận."

Lục Mật lời ít ý nhiều mà đem việc ở Chử gia nói một lần, sắc mặt Phúc Thân Vương nhìn ra không tốt không xấu, nhưng trong lòng Lục Mật biết từ nay Chử gia chính là triệt để đắc tội Vương phủ, chỉ chờ Thành Dương thế tử vị kia trở về, tạm thời xem hắn sẽ làm thế nào đi. Ý tứ của a tỷ cũng hết sức rõ ràng, nếu thái độ của thế tử không ổn thỏa, thì cọ cưới này xem như bỏ đi.

Về phần tiểu chất nhi, vương phủ cũng không phải nuôi không nổi. Huống chi, a tỷ chính là Nhữ Dương huyện chủ, tài mạo song toàn, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, người muốn cưới thật nhiều đi. Năm đó, a tỷ gả cho Chử Trường Ngâm thật sự là tiện nghi hắn, bằng không mà nói, với tài mạo của a tỷ, sao lại phải chịu khuất nhục như thế!

"Việc này con không cần phải bận tâm, cứ dưỡng thương cho tốt đi. Mấy ngày này cũng đừng ra ngoài náo loạn." Phúc Thân Vương thần sắc hơi ngưng lại, dặn dò mấy câu, liền rời đi.

Lá gan nhỏ của Lưu Phạn Ngọc hơi rụt lại giờ mới thả lỏng, mặc dù Phúc Thân Vương đối với Lục Mật thần sắc ôn nhu, nhưng không có nghĩa là ngài ấy đối với ai cũng như vậy. Phúc Thân Vương là đệ đệ ruột của vua, lại là võ tướng, rất được hoàng sủng coi như xong, ấy vậy mà khí thế võ tướng trên người thực sự là người bình thường khó sánh kịp.

Lục Mật chờ Phúc Thân Vương rời đi, lập tức gọi Giáng Tuyết đi lấy quyển sổ kia, còn hướng về phái Lưu Phạn Ngọc chớp mắt: "Đợi lát nữa tỷ liền thấy, ta không có gạt tỷ, một quyển sách dày thật dày, mà không có nổi mấy cái đẹp mắt."

Lưu Phạn Ngọc có chút dở khóc dở cười, đành phải nói: "Ta nhìn hay không nhìn đều giống nhau, hôn sự trái phải của ta đều là do cha mẹ, tổ mẫu làm chủ."

"Thì tính là gì chứ." Lục Mật cũng không tán đồng với Lưu Phạn Ngọc, cho tới bây giờ nàng đều cảm thấy Lưu Phạn Ngọc đang bị vây khốn trong suy nghĩ của mình, luôn luôn đem mình vây vào một góc: "Cô tổ mẫu cùng biểu thúc và thím đều yêu thương tỷ, làm sao lại không hỏi ý kiến của tỷ thế nào? Nếu là không hỏi, sớm tự ý định ra, còn đến hỏi tỷ làm gì chứ?"

Lưu Phạn Ngọc không nói chuyện, Lục Mật nói không sai, nhưng là nàng luôn luôn chẳng biết tại sao, cảm thấy cho dù tổ mẫu, cha mẹ giúp mình làm chủ, chọn vị hôn phu cũng không sao, tóm lại là sẽ không hại nàng.

Lục Mật thấy nàng ấy không nói chuyện. liền biết trong nội tâm nàng ấy đang hiểu lầm, đành phải nói: "Tuy không có hại tỷ, lại không biết tỷ có thật sự trôi qua được hay không."

Lục Mật nói lời này, tựa như có hàm ý. Lưu Phạn Ngọc sững sờ, lập tức nghĩ đến chuyện của Nhữ Dương huyện chủ.

"Tỷ nhìn xem a tỷ của ta, chính là ví dụ sống sờ sờ. Thành Dương Hầu thế tử chưa hẳn không phải người tốt, nhưng người tốt này khiến cho a tỷ ta chịu bao nhiêu ủy khuất? Thấy được chính là một chuyện, nhưng nếu nhìn không thấy thì sao? A tỷ lần này sợ là trong lòng cũng bị đả kích đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.