Thẩm tướng là người nho nhã, chưa bao giờ ra tay đánh người. Trong ấn tượng của Thẩm Uyên Trăn từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Thẩm Tương nổi giận với ai, mà hôm nay...
Thẩm Uyển Trăn hạ mắt xuống, không quan tâm vẻ mặt của mẹ kế Giang Thị lúc này ra sao, nàng chỉ muốn biết kế tiếp phụ thân sẽ ứng phó với bà ta như thế nào.
Thẩm Tương không hề che giấu cơn giận dữ của mình, cũng không có ý bảo Thẩm Uyên Trăn tránh đi, chỉ tay vào Giang Thị: "Lúc trước ta đã nói với ngươi như thế nào!"
Giang Thị bụm mặt đờ ra, ngơ ngác nhìn Thẩm Tương, không hiểu ông có ý gì.
Thẩm Tương nhẫn nhịn cơn tức: "Hôn sự của Trăn Nhi!"
Giang Thị như được khôi phục ký ức, nhớ lại lời Thẩm Tương nói với mình trước khi đi tuần tra đường sông, hôn sự của Thẩm Uyển Trăn phải đợi ông về rồi mới quyết định, tạm thời không được nhắc đến việc tuyển tú. Mặc dù Giang Thị đã nhớ ra, nhưng cũng không thấy mình sai chỗ nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng oan ức.
"Tuyển tú sắp đến, con gái lớn đã đến tuổi, đương nhiên phải báo lên trên, chuyện này thiếp thân cũng không làm chủ được mà!" Giang Thị lập tức quỳ xuống, gào khóc thảm thiết.
"Hừ!" Thẩm Tương tức giận trừng mắt: "Ngươi có mưu mô gì chẳng lẽ ngươi không biết!"
Giang Thị lăn ra đất kêu oan: "Trời đất chứng giám! Sao lão gia có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!"
"Hôn sự của Trăn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xach-goc-vay-giup-quan-chua/2492753/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.