Mạc Khải Quân thật sự giúp cậu hái hoa, còn hái cho cậu những bông hoa xinh đẹp nhất trong vườn.
Anh ngồi ở sofa đọc sách còn cậu thì ngồi ở đối diện cắm hoa, chợt, anh lại có cảm giác bình yên đến lạ, anh nhớ đến những lúc anh làm việc còn Vân Minh thì ngồi ở bên cạnh nghiên cứu công thức nấu ăn, không cần nói gì, chỉ cần nhìn nhau mỉm cười cũng cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.
Cậu cắm một lọ hoa thật lung linh với nhiều màu sắc khác nhau, hài lòng mỉm cười, vui đến mức quên bản thân là ai, cậu nâng bình hoa lên, nói với anh: “Anh cảm thấy thế nào? Có phải rất đẹp không?”
Anh ảm đạm nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Xấu!”
Một từ “xấu” của anh liền khiến cảm xúc thăng hoa của cậu bị tuột dốc, cậu bĩu môi, khư khư ôm lấy lọ hoa của mình: “Biết vậy em đã không thèm hỏi.”
“Hừ!” Anh hừ lạnh sau đó gấp cuốn sách lại, bỏ lên lầu.
Ngay lúc đó, Lưu Vĩnh từ bên ngoài bước vào, người hầu có ngăn nhưng lại không ngăn nổi, khiến bầu không khí tĩnh lặng chợt trở nên ồn ào.
“Chuyện gì vậy?” Anh cau mày, ánh mắt như có một luồn sát khí.
Người hầu gái cúi đầu: “Ông chủ, Lưu tổng cứ đòi vào… tôi… tôi…”
Mạc Khải Quân thở dài, anh bước xuống lầu: “Được rồi, cô lui ra trước đi.”
Thấy ông chủ không trách tội mình, cô hầu gái vội vã lui ra, sợ anh sẽ đổi ý.
Lưu Vĩnh không nói gì, ánh mắt đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398882/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.