Muộn phiền chất chứa trong lòng khiến người ta có cảm giác khó thở, như chìm sâu trong bóng tối, rơi vào địa ngục. Dù vậy nhưng người ta lại không muốn quên đi, cam tâm tình nguyện chịu đau khổ, thà máu chảy thành dòng, thân thể đầy vết tích cũng không muốn uống canh mạnh bà để quên đi quá khứ, vì trong quá khứ có người mà ta chờ đợi, có người mà ta thương nhớ, tương tư ngày đêm, ghi khắc trong tim.
Vì không muốn quên cũng không thể quên, vậy nên Mạc Khải Quân chỉ có tìm đến rượu, người ta nói khi say có thể tạm gạt bỏ qua muộn phiền, nửa mê nửa tỉnh, chìm nổi mênh mang, đau đớn cũng có thể hoá thành hoa.
Nhưng có lẽ tất cả cũng chỉ để lừa người, không hiểu sao anh càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng đau, trái tim như muốn vỡ nát ra thành trăm mảnh.
Phó Thái và Phó Dương ngồi bên cạnh, muốn ngăn anh nhưng không thể ngăn được, chỉ đành uống cùng.
"Tôi nhất định phải giết cậu ta! Cậu ta là cái thá gì mà cũng muốn so sánh với Vân Minh? Cậu ta vốn dĩ không xứng." Anh tức giận đập bàn, đôi mắt chứa đầy thù hận.
Phó Thái lên tiếng: "Nếu cậu đã hạ quyết tâm thì dễ thôi, chỉ cần cậu hạ lệnh, tôi chắc chắn giúp khiến cậu ta chết không toàn thây."
Phó Dương ngồi bên cạnh, trầm ngâm không nói một lời, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu ấy đặt ly rượu xuống, cố tình phát ra tiếng động lớn như đang dằn mặt anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398874/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.