Hôm đó, Mạc Khải Quân còn chưa đến tìm Lưu Vĩnh thì anh ta đã đến công ti tìm anh, hai người đã cùng nhau đến một quán cà phê gần đó để nói chuyện.
Chỉ là không hiểu sao bầu không khí lại có chút kì lạ, hai người đàn ông đối mặt, người mặt vest, chân mang giày da bóng loáng, như có một bức tường ngăn cách, sáu năm, ai rồi cũng sẽ khác.
Mạc Khải Quân nâng ly cà phê lên, còn chưa kịp uống thì Lưu Vĩnh đã lên tiếng: "Bao lâu nay em vẫn sống tốt chứ?"
Anh ngẫm nghĩ một chút, chợt cười nhạt: "Nếu nói không ngoa thì, không ổn cho lắm."
Lưu Vĩnh thở dài: "Anh có nghe nói rồi, vợ sắp cưới của em... cậu ấy..." Anh ta không muốn nhắc đến chuyện đau anh, anh ta vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay của anh: "Không sao, anh trở về rồi, sau này em còn có anh."
Trong đôi mắt Lưu Vĩnh như đang ẩn chứa điều gì đó nhưng nhất thời Mạc Khải Quân lại không nhìn ra, anh vội rút tay lại: "Trong lòng tôi, em ấy chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, em ấy ngự trị trong tim tôi, không ai có thể thay thế được."
Lưu Vĩnh rũ mắt: "Vậy sao? Xem ra sau khi anh đi, em đã không còn nhớ đến người anh này nữa rồi."
"Chúng ta là bạn nhưng cũng là đối thủ, có muốn thân thiết như trước cũng không thể." Mạc Khải Quân đứng dậy, chìa tay ra muốn cùng anh ta bắt tay, khiêu chiến trong hoà bình: "Gặp nhau trên thương trường."
Lưu Vĩnh cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.