Sáng hôm sau, khi trên đường đến công ti, Mạc Khải Quân đã trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe rất lâu, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Phó Thái nhìn thấy anh trong gương chiếu hậu, cảm thấy sắc mặt anh có vẻ không ổn, có lẽ tối qua lại mất ngủ nên anh ta không tiện lên tiếng.
Chợt, Mạc Khải Quân cất giọng trầm bổng, có hơi u sầu: "Liệu trên đời này có chuyện hoán đổi linh hồn không? Sẽ có cái gọi là... phép màu?"
Trước giờ anh chưa bao giờ tin vào những thứ này, thậm chí còn chưa từng lễ bái thần phật, quỳ gối cầu khẩn trước bất kì vị thần tiên nào. Anh cho rằng những tín ngưỡng đó vô cùng hoang đường, loại người như anh sẽ không ngu muội tin vào những thứ không có thật. Bởi vì anh chỉ tin vào những thứ trước mắt, những gì anh nhìn thấy, nghe thấy, sờ được, chạm được chứ không phải là những thứ mông lung không nằm trong tầm tay.
Nhưng sau sự việc tối qua, những lời mà Hạ Tâm nói với anh khiến anh muốn tin cũng khó mà không tin cũng không được, cứ mơ mơ hồ hồ. Rõ ràng cậu là Liêu Hạ Tâm nhưng lại nói bản thân là Vân Minh, còn mang dáng vẻ của Vân Minh, biết những chuyện giữa anh với Vân Minh. Thật hư lẫn lộn, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Mạc Khải Quân đã nhiều lần tự hỏi rằng, cậu thật sự là Vân Minh?
Có lẽ nhiều người cho rằng câu trả lời đang nằm trơ trơ trước mắt, Hạ Tâm làm sao có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398871/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.