Đêm khuya tĩnh mịch, Mạc Khải Quân bước ra từ phòng tắm, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu nâu sẫm, mái tóc vẫn còn ướt sũng, cảm giác thực quyến rũ và nam tính.
Anh nằm trên giường, thường đọc sách trước khi ngủ và từ lâu đó đã trở thành thói quen của anh, mỗi tối anh đều đọc sách cho Vân Minh nghe, sau đó thì dỗ dành cậu vào giấc ngủ. Nhưng mà giờ người đã không còn, thói quen này trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán, vì đã không còn có ai lắng nghe anh đọc sách nữa.
Mạc Khải Quân gấp cuốn sách lại, trong màn đêm anh châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực như một chấm đỏ trong bóng tối, mang lại cảm giác cô độc, nặng nề.
Anh rít một hơi thật sâu, làn khói phả ra mờ ảo rồi lại tan biến vào khoảng không, để lại mùi hương nồng đậm, cay cay.
Tâm tình của anh dạo này không tốt, nói đúng hơn là luôn có cảm giác trống rỗng, mất mác từ khi Vân Minh ra đi. Tuy biệt thự có rất nhiều người làm, anh cũng không thiếu người chăm sóc nhưng mất đi cậu anh tựa như trắng tay, không còn lại gì.
Không có bữa cơm ấm áp cùng cười nói vui vẻ, không có người nằm bên cạnh đầu ấp tay gối, không có ai làm nũng với anh đòi anh mua quà, những thói quen trước kia giờ đây không biết nên làm cho ai, giữ lại làm gì, cứ mơ mơ hồ hồ mà chìm đắm trong thù hận, lấy thù hận làm lẽ sống.
Thật ra... Phó Thái nói không sai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398866/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.