Mắt thấy hàng vạn quân đối đầu trực diện với nhau, Mộc Như Châu biết đây là trận đánh lớn, quyết định toàn bộ thắng thua của thời cục.
Nếu Sở quốc thắng, có thể thuận lợi đuổi quân địch về nước, giết được phản tặc Đông Lăng vương. Nhưng nếu thua, Hạ quốc sẽ như lũ cuốn tràn vào Trung Nguyên, cùng Đông Lăng vương nội ứng ngoài hợp lật đổ đế chế hiện tại.
Đất nước vẫn mang họ Sở, nhưng lại bị Hạ quốc kìm hãm, phục tùng theo người Hạ. Đây là mối nhục lưu danh thiên cổ, là vết nhơ của triều đình nhà Sở.
Ngồi một mình một ngựa, nhưng hai tay của nàng bị trói chặt ra đằng sau, mắt cũng bị vải đen bịt kín. Nàng không rõ ai đang dắt ngựa của mình. Giờ đây, nàng bị động với mọi thứ xung quanh.
Mắt không nhìn được, bù lại tai nghe rất thính. Dù chỉ là âm thanh nhỏ nhất nàng cũng phát giác ra được, nhưng cả đêm hôm qua nàng chưa chợp mắt, lại còn phải ngồi nghe Hạ Uông Chiêu nói nhảm, giờ đây cả đầu Mộc Như Châu cứ ong ong, lúc nghe lúc không.
Hình như Hạ Uông Chiêu đang nói lời cổ vũ các tướng lĩnh, chí khí quân ngay lập tức hùng hổ như lửa, quyết chiến quyết thắng. Dù không mấy bận tâm, nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng bởi bầu không khí sực sôi này.
Sở Mạc Vân Phong...hắn rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy.
Gió lạnh lùa vào gáy, cảm giác mát mẻ dễ chịu hơn lúc vừa rồi. Không rõ đang ở đâu, nhưng nơi mà không khí thoáng đãng như vậy chỉ có thể là đoàn quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958959/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.