Qua khung cửa sổ đầu giường hé mở, ánh sáng yếu ớt của mặt trời lọt khe vào, chiếu lên gương mặt mệt mỏi của nữ nhân. Mộc Như Châu nằm úp sấp trên giường, bị chói mắt, nàng đưa tay lên che mặt, miệng âm thầm chửi rủa gì đó.
Bên cạnh vang lên tiếng kẽo kẹt của giường, một thân hình nóng rực áp sát vào tấm lưng nàng, bàn tay to lớn của hắn không ngừng sờ soạng lung tung trên người nàng. Nàng nhíu mày, mệt mỏi nói.
"Ngài không thấy mệt sao?"
Tiếng cười trầm thấp quá quen thuộc vang lên sau lưng. Bàn tay to lớn của hắn càn rỡ xoa nắn một bên khuôn ngực của nàng, tay kia thì không ngừng sờ tới sờ lui mái tóc mềm mại của nàng.
"Lúc tỉnh dậy, bổn vương luôn có tinh thần. Điều này không phải nàng mới biết lần đầu."
"Nhưng ta mệt."
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên vai trần của nàng, Sở Mạc Vân Phong không kìm được mà dùng sức bóp mạnh đôi gò bông trong lòng bàn tay.
"Vẫn còn sớm, bổn vương chỉ làm một lần thôi."
"Ngài nói lời này mấy lần rồi?"_Nàng khó chịu đẩy tay hắn ra, nhưng hắn lại bắt được đùi nàng, cả người nàng lại bị bao phủ.
"Để dành sức đi, bổn vương vẫn thích nghe nàng kêu lên hơn."
"Ngài... biến thái."
"Bổn vương vốn không phải người đàng hoàng, đối với nàng thì lại chẳng phải quân tử."
"..."
Nàng nhắm mắt, nghiến răng nói: "Không biết xấu hổ."
Tỳ nữ bước lên bậc tam cấp, trên tay bê khay đựng đồ ăn sáng tới. Nhưng vừa tới trước cửa phòng, chưa kịp gõ cửa thì nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958934/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.