Sở Mạc Vân Phong không để tâm đến lời mỉa mai của nàng, hắn chậc lưỡi, điệu bộ bất đắc dĩ.
"Nàng không qua, vậy bổn vương sẽ đi qua vậy."
Mộc Như Châu giãn lông mày ra, nàng biết hắn nói được làm được. Bớt một chuyện hơn nhiều một chuyện, nàng cũng mặt mày vui vẻ đi qua ngồi cùng.
Nàng vừa ngồi xuống, hắn đã nhàn nhạt mở miệng nói.
"Nàng cần Sơn Hà đồ, bổn vương có thể đưa."
"Ngài muốn gì?"_Nàng không ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, khi hắn cười có thể thấy rõ hàm răng trắng đều. Mị lực của nam nhân này, từ trước đến nay đều không thể xem thường.
"Bổn vương sắp phải cầm binh. Nơi chiến trường xa xôi nguy hiểm, bổn vương cần nàng ở bên bảo vệ."
Nàng đáp lại: "Không phải có Hoài đại nhân rồi sao?"
Hắn cười cười: "Hắn không thể ở bên bổn vương mọi lúc mọi nơi, nàng thì có thể."
Nàng nhướng mày, bật cười khinh khỉnh.
"Vương gia, từ khi nào ngài không tin tưởng vào bản thân như vậy? Luận về võ công, ngài còn hơn ta."
Hắn gật đầu không phủ nhận lời nàng nói, giờ đây hắn lại nhìn nàng với ánh mắt không nghiêm túc, khiến nàng khó chịu.
"Nơi chiến trường hiểm ác, cái gì cũng có thể xảy ra, bổn vương cũng sợ hãi trước cái chết."
Mộc Như Châu mím môi, nàng cảm thấy vừa mệt mỏi vừa nhức đầu. Đây là dấu hiệu nàng say rượu.
"Vậy, ta cũng có yêu cầu của mình."
"Nàng cứ thoải mái, nếu có thể đáp ứng bổn vương sẽ cố hết sức."_Hắn ngửa người ra ghế, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958920/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.