Không khí trong đại sảnh...nháy mắt yên tĩnh hẳn.
Hoài Thanh cùng đám hộ vệ đưa mắt nhìn qua, tai vểnh lên hết cỡ xem xét tình hình biến động bên kia. Họ thầm cầu nguyện cho nữ nhân kia thiện tâm, không nổi sát ý với một bà lão.
Khác với lo lắng của đám người kia, Mộc Như Châu chỉ mỉm cười dịu dàng với bà lão.
"Bà bà, vì sao bà cho rằng ta và hắn xứng đôi?"
Lão bà tưởng nàng hỏi khó gì cơ, cây gậy trong tay chống xuống nền nhà gỗ, bà lão nhoẻn miệng cười.
"Trai tài gái sắc, tướng mạo ở cùng một chỗ có nét phu thê. Người đời có câu: Tu mười kiếp mới ngồi cùng nhau chuyến thuyền, tu trăm kiếp mới có duyên chung chăn chung gối. Cô nương, không cần đắn đo nữa, cùng hắn thành thân đi."
Hoài Thanh và đám hậu vệ: bội phục, bội phục bà lão.
Lão bà nói hươu nói vượn như bà mối se tơ vậy, chỉ tiếc là tơ cột nhầm nút rồi.
Sở Mạc Vân Phong từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt nhìn, coi như chuyện trước mặt không liên quan đến mình. Còn nàng, cũng chỉ nhướng mày.
"Nếu vậy, theo bà bà, có phải tiểu nữ tu quá trăm kiếp, giờ mới oan nghiệt gặp phải hắn không?"
"Sao có thể như thế được? Già này chưa bao giờ phán sai cho ai đâu..."_Lão bà mỉm cười, khuôn mặt tuy nhiều nết nhăn nhưng càng thêm phúc hầu.
Mày của nàng càng nhướng cao hơn trước, nàng không vì chuyện này mà tức giận, chỉ là có chút khó chịu khi bị gán ghép với hắn.
Bà lão còn nói rất nhiều thứ nữa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958919/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.