Mộc Như Châu day day nốt ruồi ở mi mắt trái, nàng thở dài trong lòng, cầm lấy trường kiếm đi ra khỏi cốc. Bên ngoài, đã có một nam tử cầm theo cây đóm cháy đứng chờ sẵn. Nhìn thấy nàng, hắn ngay lập tức vứt cây đóm vào đống củi khô gần đó, lửa bừng sáng trong đêm.
"Yêu nữ kia, hôm nay ta quyết liều mạng với ngươi, trả thù cho gia huynh."
Hắn hét quá lớn, quá khoa trương khiến nàng nhức đầu. Mộc Như Châu tựa lưng vào thân cây đối diện hắn, phiền chán lắc đầu.
"Ồn ào quá, giữa đêm khuya tìm ta đánh đánh giết giết, ngươi chán sống?"
Khuôn mặt tên kia vặn vẹo, hắn gầm lên tức giận.
"Đừng quá ngông cuồng, ai hơn ai còn chưa biết. Đêm nay, ta quyết phải phanh thây ngươi thành trăm mảnh."
Dứt lời hắn lấy thế chủ động, vồ lên đánh trước. Mộc Như Châu thở dài, thương thay cho kẻ đến tận cửa tìm chết này.
Từ lúc nàng ra khỏi cốc, Sở Mạc Vân Phong đã biết. Huống chi âm thanh gầm rú dữ tợn của nam nhân kia lớn như vậy, Sở Mạc Vân Phong tất nhiên nghe rõ. Không lâu sau, đúng như dự đoán, bên ngoài vang lên tiếng va chạm của kim loại.
Chưa quá nửa khắc, không gian lại trở về như cũ, lúc sau thấy Mộc Như Châu mặt mũi mệt mỏi trở về. Vài sợi tóc rũ xuống má nàng ướt đi, cả hai tay cũng còn vương nước. Có lẽ vừa rửa sạch vết máu.
Nàng không nói gì, cũng chả thèm nhìn qua chỗ Sở Mạc Vân Phong một lần, vứt trường kiếm qua một bên rồi dựa lưng vào tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958908/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.