Cứ thế một canh giờ trôi qua,Hoán Vũ từ bên ngoài trở về trên tay với một đống củ cà rốt.Lăng Thần nhìn nàng có chút lo lắng không biết có bị thương ở đâu không.Nhưng nhìn lướt qua một chút xem ra không có bị thương gì cả,trong lòng cũng an tâm một chút.Cũng đúng thôi nàng là yêu thú hóa hình 10 vạn năm làm sao bị mấy yêu thú yếu đuối kia làm bị thương được.Hắn chạy tới trước nàng hớn hở nói
"Cho ta xin trước nhé."
Nói xong liền lấy một củ cà rốt ăn sống.Tiểu Vũ thấy cà rốt của mình lại bị hắn cướp mất giận dữ nói
"Đây là của muội mà trả cho muội đi."
"Không trả."
Lăng Thần cười cười nói kiên quyết không trả đồ ăn của mình.Dù ăn sống có chút hơi dở nhưng nói gì thì Hoán Vũ cũng đã mất công kiếm cho hắn hơn nữa hiện giờ rất đói ai lại nghĩ mấy thứ khác chứ.Vừa ăn xong củ thứ nhất,Tiểu Vũ phồng má lên làm nũng lại Hoán Vũ
"Mẫu thân cho ta vài củ để ta ăn đi."
"Không được Tiểu Vũ ngươi không thấy hắn đang rất đói sao."
Nàng giận dữ nói.Nhìn hai mẹ con nói chuyện,hắn không khỏi mỉm cười nhớ lại mẫu thân kiếp trước của mình cũng hay trò chuyện vui vẻ với nhau một nỗi buồn dấy lên trong lòng thầm nghĩ
"Không biết mẫu thân như thế nào rồi.Nàng có khỏe không,sống ra sao rồi."
Một đống câu hỏi hiện trong đầu.Hắn nhìn Hoán Vũ nhẹ nhàng nói
"Cảm ơn ý tốt của ngươi.Nhưng ta chỉ cần một củ được rồi còn lại cứ để cho Tiểu Vũ là được."
Cả hai đều ngạc nhiên sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-van-gioi/166362/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.