Thái Hạt không nhịn được mà gật đầu: "Nhà họ Phan các người đúng là rất có tài nguyên.''
Hắn ta nhấn điếu xì gà vào gạt tàn thuốc, đóng vali lại, nói: ''Người chúng tôi giết giúp anh. Không cần tiền.''
''Lần này xem như quà tặng.''
''Tôi không thích chờ đợi.''
"Chuẩn bị xe, bây giờ lập tức đi.''
Em gái quyến rũ cười một tiếng, cô ta cầm ảnh Tần Thiên trong tay hôn một cái: ''Tôi cũng muốn nhanh gặp soái ca này một chút, đến trước bình minh có khi còn có thể ngủ với nhau một lần đấy.''
''Làm việc đi!''
Mấy người hoàn toàn không xem nhiệm vụ lần này là chuyện gì to tát, họ giống như đang nghỉ phép vậy, tự mình cầm vũ khí của bản thân rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa đến cửa, vẻ mặt bọn họ đã cứng lại.
''Ông là ai?'' Thanh Lang lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy trong sân có một tên ăn mày trung niên đang chống gậy vào từ lúc nào cũng không biết.
''Tên ăn mày kia, mày vào kiểu gì vậy?''
''Đi nhầm chỗ rồi, cút đi!'' Phan Hổ lập tức xua đuổi.
Tên ăn mày ho khan vài tiếng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thái Hạt, thản nhiên nói: ''Lão đại của chúng tôi nói nơi này có người đáng chết, nói chúng tôi đến tiễn một đoạn đường.''
''Làm phiền cho hỏi một chút, người đáng chết chính là các cậu sao?''
''Lão khốn!''
''Tao thấy mày mới là người đáng chết!''
''Đánh ra ngoài cho tôi!'' Phan Hổ vung tay lên, hai vệ sĩ áo đen lập tức lao về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793368/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.