Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Hắn ta mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Nhìn cũng biết hắn ta là người có quyền lực lớn và đã đứng ở vị trí cao trong một thời gian dài.
Người này chính là con trai thứ hai của nhà họ Phan, người được gia chủ nhà họ Phan coi là người nối nghiệp tương lai của đế quốc thương nghiệp, Phan Long.
''Anh hai!''
Phan Hổ trên giường bệnh sợ Phan Long theo bản năng, anh ta sợ hãi muốn xuống giường.
Nhưng xương bánh chè hai chân anh ta đều đã bị đánh nát, sao anh ta có thể xuống được.
Anh ta đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phan Long trầm mặt không nói lời nào, hắn ta lật tấm chăn đang đắp trên đùi Phan Hổ lên.
''Anh hai, anh đừng trách A Hổ!''
''Muốn trách thì anh trách em đi!'' Phan Mỹ Nhi vội vàng nói.
Cô ta biết người làm sai trong gia tộc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đã có một lần, người bên cạnh Phan Long vì đắc tội với người không nên đắc tội nên đã bị đánh gãy hai chân.
Vệ sĩ kia cảm thấy mình rất được Phan Long tin tưởng, lúc Phan Long đến thăm mình, gã ta còn lấp liếm nói Phan Long đi báo thù cho gã.
Phan Long cũng vén chăn lên như bây giờ, cầm ghế bên cạnh lên, đập gãy đôi chân vừa được nối xương lại.
Phan Mỹ Nhi còn tưởng rằng Phan Long cũng muốn trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793365/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.