Dương Ngọc Lan tức giận không chịu nổi.
Rõ ràng là đối phương sai trước còn mình là bên bị hạ, đối phương không xin lỗi thì thôi đi vậy mà còn trách mình trước.
Hơn nữa chỉ một miếng sơn mà thôi mà mở miệng muốn năm ngàn tệ, đây không phải là lừa người à.
May mắn bà không bị thương và tự đứng dậy.
"Cô gái này, sao lại nói như vậy?" Bà vẫn duy trì thiện chí và kiềm chế nhất có thể.
Không ngờ cô gái lái chiếc BMW lại được nước làm tới: "Tôi nói như thế nào? Rõ ràng là bà già chết tiệt như bà không có mắt!”
"Đường rộng như vậy mà bà còn có thể bị tôi đụng trúng sao, tôi thấy bà muốn ăn vạ thì có?"
"Loại người như bà, tôi thấy nhiều rồi."
"Chỉ có điều bà già, hôm nay bà gặp phải tôi, nếu không có 5.000 nhân dân tệ thì chuyện này không kết thúc đâu.”
“Hôm nay tôi nhất định phải dẹp thành phần xã hội ăn vạ xấu xa bà!”
“Mau lấy tiền ra!”
Rất nhiều người xung quanh vây quanh chỉ trích nói: "Đúng là xấu hổ!”
"Đã là thời đại gì rồi mà còn có loại người ăn vạ nà."
"Cô gái này, trên xe của cô chắc là có camera hành trình đúng không? Có bằng chứng thì có thể báo cảnh sát.”
"Nhất định phải trừng trị loại người ăn vạ này thật tốt."
“Ăn vạ chết cả nhà!”
Miệng đời ghê gớm.
Dương Ngọc Lan là người sĩ diện, cả đời không giỏi tranh chấp với người khác.
Bị chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793329/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.